Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 39



Đường Ân ngơ ngác một lát rồi nhanh chóng đi đến.

Sau khi đến gần Kỷ Du Du và Đinh Huyên, anh cảm thấy khá ngạc nhiên.

Vương Ngạn Siêu! Nam sinh đứng trước mặt Kỷ Du Du chính là Vương Ngạn Siêu bị vô số fan vây quanh khi nấy.

Lúc này Vương Ngạn Siêu tỏ vẻ ga lăng, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi thật không ngờ đại học Thành phố Giang chúng ta lại có một cô gái xinh đẹp như eml Có thể gặp lại em ở đây cũng xem như duyên phận được sắp đặt từ trước!” Kỷ Du Du cúi đầu không nói, mặt đỏ ửng.

Đỉnh Huyên khó chịu nhìn chằm chằm Vương Ngạn Siêu.

“Gì thế?” Đường Ân trở về.

Kỷ Du Du vừa nhìn thấy Đường Ân quay lại đã vội vàng níu lấy tay áo anh, động tác có vẻ cực kỳ tự nhiên và thân thiết.

Vương Ngạn Siêu thấy động tác của hai người, khẽ nhíu mày, trong mắt có chút bất mãn nhưng vẫn che giấu rất tốt, lập tức cười nói: “Đây là bạn học của em sao?” “Đúng!” Kỷ Du Du cúi đầu, không nói gì thêm.

“Xin chào, tôi cũng là sinh viên của đại học Thành phố Giang, tên của tôi là Vương Ngạn Siêu, có lẽ cậu đã từng nghe danh!” Vương Ngạn Siêu cười thân thiện, đưa tay phải của mình ra.

“Chưa từng nghe!” Đường Ân cười khẽ, sau đó cũng duỗi tay.

Vương Ngạn Siêu sửng sốt rồi bật cười: “Không sao, dù gì tôi cũng không phải thần tượng hay người nổi tiếng, nếu thật sự chưa từng nghe, có lẽ hôm nay cậu sẽ nhớ kỹ tên tôi thôi!” “Vậy thì mỏi mắt mong chờ!” Đường Ân nhún vai, rụt tay về.

Vương Ngạn Siêu gật đầu, nhìn sang Kỷ Du Du, cười nói: “Bạn học Kỷ Du Du, tôi còn có việc, đợi lát nữa sẽ đến tìm em sau!” Cô vẫn đỏ mặt cúi đầu, không nói gì cả.

Vương Ngạn Siêu đi xa rồi, Đinh Huyên mới bĩu môi: “Thứ gì vậy! Thấy Kỷ Du Du xinh đẹp thì qua đây bắt chuyện, còn hỏi chúng ta có biết anh ta không, thật là không biết xấu hổi” “Bình thường, thần tượng mà!” Đường Ân cười ngồi xuống, trêu ghẹo nói: “Không ngờ Kỷ Du Du của chúng ta còn có thể hấp dẫn được ánh mắt của Vương Ngạn Siêu, đúng là đáng mừng!” Kỷ Du Du cúi thấp đầu, mặt đỏ đến tận mang tai, ngón tay càng níu chặt Đường Ân hơn.

“Chào mọi người, tôi là Vương Ngạn Siêu… Lúc này, giữa hội trường vang lên giọng nói ấm áp của Vương Ngạn Siêu.

Dưới sân khấu lập tức võ tay rầm rộ, còn có cả tiếng thét chói tai hưng phấn vang vọng trong cả hội trường như sống biển.

Vương Ngạn Siêu cười, vẫy tay với các sinh viên trong hội trường.

Đường Ân nhìn cảnh này, khoé miệng hơi cong lên, xem ra vị hoàng tử piano này cũng không phải chỉ có hư danh, ở đại học Ngoại ngữ mà vẫn có tiếng tăm như thế.

“Vẫy cái gì?” Đinh Huyên ghen ghét nói.

Đường Ân mím môi, muốn bật cười.

“Hôm nay nhận lời đến nơi này diễn tấu cho mọi người, tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Tôi thật không ngờ mình lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp ở đây, tôi muốn tặng khúc nhạc này cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể thích…” Vương Ngạn Siêu nói xong thì sâu xa nhìn về phía của Kỷ Du Du, xoay người đi tới chỗ đàn dương cầm.

Cả hội trường lập tức sôi trào, ai cũng mang vẻ mặt hưng phấn.

Vương Ngạn Siêu nổi tiếng ở đại học Thành phố Giang, cũng có không ít fan ở đại học Ngoại ngữ, những người này hoàn toàn không ngờ anh ta lại tình cờ gặp gỡ một cô gái? Là ai? Rất nhiều người ở đây đều đưa mắt nhìn xung quanh, muốn xem thử cuối cùng cô gái hấp dẫn Vương Ngạn Siêu trông như thế nào.

Phải biết rằng Vương Ngạn Siêu có vô số fan nữ, chưa từng nghe nói anh ta có tai tiếng gì với ai, cũng không ai biết anh ta thích kiểu con gái gì. Đa số mọi người đều rất tò mò một cô gái thế nào có thể hấp dẫn được ánh mắt của Vương Ngạn Siêu.

“Anh ta đang nói cô đấy, khúc nhạc này là tặng cho cô!” Đường Ân nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Du Du.

Mặt Kỷ Du Du đỏ lên: “Đừng có nói bậy!” Đường Ân thấy cô xấu hổ thì trêu ghẹo một chút, lại bị tiếng piano cắt ngang suy nghĩ.

Âm nhạc tuyệt vời phát ra từ trên ngón tay của Vương Ngạn Siêu, giống như chim sơn ca đang hót vang, khiến tinh thần người ta rung động.

Đường Ân gật nhẹ đầu, cảm thấy thực lực của Vương Ngạn Siêu này thật sự xứng với cái tên hoàng tử piano. Chỉ là hợp âm rải hơi không đều, không có cảm giác sinh động như mây bay nước chảy. Nếu có thể giải quyết vấn đề của hợp âm rải, chắc chắn trình độ của anh †a sẽ tăng lên rất nhiều.

“Khá hay, chỉ là có một chút khuyết điểm nho nhỏ…” Đường Ân cười.

“Cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!” Đinh Huyên ở bên cạnh bĩu môi không phục, vẻ mặt mất hứng.

Đường Ân không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, Kỷ Du Du bên cạnh hơi hoang mang, bàn tay cứ níu ống tay áo của Đường Ân mãi.

Anh mỉm cười, không nói gì.

Vương Ngạn Siêu ngồi ở trung tâm hội trường, đàn cực kỳ xuất thần, nhìn từ góc độ dưới sân khấu có thể thấy sống lưng anh ta thẳng tắp, đôi mắt khép hờ, hai tay lướt trên phím đàn, thật sự khá là ngầu.

Chẳng trách có người nói chỉ cần cô gái nào nghe thấy anh ta đàn đều sẽ bị mê hoặc. Tài năng này khiến Đường Ân cũng không nhịn được phải khen ngợi: Đàn xong một khúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt.

Vương Ngạn Siêu đứng lên, cúi chào mọi người trong hội trường rồi xoay người đi vào cánh gà.

Đường Ân cẩn thận cảm nhận lại dư vị, thấy đúng là rất hay, khúc nhạc này không thể nói rõ là khó đến mức nào, nhưng Vương Ngạn Siêu xử lý không tệ, có thể thấy anh ta đã luyện tập piano rất lâu.

“Cũng bình thường… trước kia còn cảm thấy anh ta rất giỏi, nhưng bây giờ cũng chẳng có cảm giác gì!” Đinh Huyên cười lạnh, cực kỳ không phục.

Kỷ Du Du cúi đầu, trên mặt không có chút dao động, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Sao? Tôi cảm thấy hình như trạng thái hôm nay cực kỳ tốt!” Vương Ngạn Siêu đã đi đến, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Du Du: “Có thích khúc nhạc này không?” Đường Ân cười, không nói gì.

Kỷ Du Du lén liếc nhìn Đường Ân một cái, nhỏ giọng đáp: “Khá hay, chỉ là có chút khuyết điểm nho nhỏ…” Đường Ân ngẩn người, sau đó vẻ mặt hơi xấu hổ.

Vương Ngạn Siêu lập tức ngơ ngác, tự nhiên không biết nên nói gì: “Bạn học Kỷ Du Du, tôi đã luyện khúc nhạc này rất lâu rồi, chẳng lẽ em không thích sao?” Mặt Kỷ Du Du thật sự rất đỏ, cô lại lén nhìn Đường Ân rồi nói tiếp: “Không phải không thích, chỉ là có chút khuyết điểm nho nhỏ…” Vương Ngạn Siêu hơi không vui, nhìn Kỷ Du Du rồi lại nhìn sang Đường Ân, dường như hiểu được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt lạnh lếo: “Bạn học Đường Ân cũng hiểu âm nhạc à?” “Tàm tạm!” Đường Ân mỉm cười.

Vương Ngạn Siêu nở nụ cười lạnh: “Không nhìn ra được đấy? Thế cậu biết đàn piano không?” “Tàm tạm!” Đường Ân vẫn cười.

Sắc mặt Vương Ngạn Siêu trở nên nặng nề: “Nếu bạn học Đường Ân cảm thấy không tệ, vậy chỉ bằng đi đàn một khúc, thế nào?”