“Sao… sao có thể như thế!” Vương Nhuy sợ hãi ngã xuống đất, cô ta chỉ muốn dạy dỗ Kỷ Du Du thôi, không hề muốn giết người! Tôn Kỳ cũng sợ đến lùi về sau hai bước, vội vàng chạy ra xa: “Giết người rồi, chuyện không liên quan đến tôi đâu!” “Chuyện cũng không liên quan đến tôi!” Vương Tử Thư cũng ré lên.
Đám người xung quanh đầu hơi khiếp sợ nhìn nữ sinh chạy đi bốn phía, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Những người này đều là sinh viên, sao có thể từng gặp chuyện như thế được, tai nạn bất ngờ xảy ra khiến bọn họ hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lúc này, xa xa vang lên tiếng ầm vang, một chiếc Ferrari màu đỏ nhanh chóng xông tới bên hồ.
Chiếc xe này hoàn toàn không định dừng lại, đâm thẳng vào đám nữ sinh này.
“A..” Tôn Kỳ phát hiện ra đầu tiên, sợ tới mức đứng tại chỗ rống to, hai chân xụi lơ ngã xuống, từ ống quần cô ta chảy ra một vũng chất lỏng màu vàng.
Sắc mặt Vương Tử Thư cũng trắng bệch, vội vàng lùi về sau hai bước rồi ngã xuống đất, hai chân không ngừng run rẩy.
Chiếc Ferrari này vẫn không dừng lại, phát ra tiếng ma sát chói tai ở trước mặt đám người, sau đó xe di chuyển theo hướng ngang, đuôi xe gần như đè lên ống quần của Tôn Kỳ mới dừng lại một cách khó khăn.
Đa số nữ sinh đều sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy, bình thường bọn họ diễu võ dương oai thì được, nhưng gặp phải trường hợp như thế thì hoàn toàn chẳng còn chút sức lực đánh trả.
“A… Cứu mạng!” Lúc này Tôn Kỳ mới tỉnh táo lại, lên giọng hét chói tai, không ngừng gào to.
“Giết người rồi! Có người muốn lái xe tông chết người trong trường kìal” “Cứu mạng…” Mấy nữ sinh lớn tiếng la lên lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lúc này, cửa xe Ferrari bị đẩy ra, một cô gái mặc quần jean và áo ngắn màu cánh sen đi xuống từ bên trong.
Khuôn mặt cô gái tinh xảo, gò má trắng nõn, mái tóc đen thẳng xoã xuống sau đầu, dáng người cực kỳ nóng bỏng.
Quần jean màu xanh dương làm tôn lên dáng chân gần như hoàn mỹ của cô ta.
Cô gái này vừa mới xuống xe đã nhanh chóng hấp dẫn tất cả ánh nhìn.
“Dì Vân, mau cứu người!” Mạnh Quán vội kêu một tiếng.
Dì Vân xuống xe đi thẳng tới mặt hồ kéo Kỷ Du Du lên, đưa mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của cô, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn cứu được! Mạnh Quán lạnh lùng quét nhìn xung quanh, cơn giận trong lòng đã bắt đầu dâng lên! Hôm nay muốn đến xem thử Kỷ Du Du này, không ngờ lại gặp phải cảnh như thế.
Nhịn xuống! Nhịn xuống! Mạnh Quán siết chặt bàn tay nhỏ thanh tú, không ngừng nhắc nhở mình: “Cháu dẫn cô ta đi bệnh viện, dì xử lý chỗ này đi” “Đừng để cô ta chạy, khi nấy cô ta muốn giết người đấy…” Tôn Kỳ lấy lại tinh thần, lập tức khóc lóc chỉ vào Mạnh Quán.
Mạnh Quán chán ghét liếc Tôn Kỳ chằm chằm, đưa mắt nhìn xuống dưới thân cô ta, thấy khi nấy cô ta sợ đến mức tiểu ra quần thì quạt quạt mũi theo bản năng.
Mọi người nhìn cảnh này thì thầm thấy ghê tởm với Tôn Kỳ, đều vô thức lùi về sau hai bước.
“Dì Vân, ném bọn họ xuống hồ đi, người thối chết đi được!” Mạnh Quán vừa nói vừa nhìn người phụ nữ phía sau, tiện tay kéo cửa xe ra ôm Kỷ Du Du vào trong.
Xe khởi động ầm vang chạy ra ngoài trường học.
Dì Vân lạnh lùng bước về phía mấy cô gái, chân mày nhướng cao, đưa tay bắt lấy Vương Tử Thư.
“Cứu mạng…” Cô ta sợ tới mức co người thành một cục: “Có người muốn hành hung trong trường mà các người cũng không quan tâm sao?” Người xung quanh muốn tiến lên, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh như băng của dì Vân thì đều cứng đờ đứng yên: Hơi thở lạnh lẽo trên người dì Vân khiến người ta rất sợ hãi, đừng nói là đám sinh viên chưa biết sự đời này, cho dù thủ lĩnh xã hội đen lăn lộn trong xã hội nhiều năm liếc mắt một cái cũng muốn run rẩy nữa là.
Ùm một tiếng, Vương Tử Thư bị ném vào trong nước, không ngừng đạp nước, sợ tới mức mặt mũi tái nhợt.
“Đừng!” Tôn Kỳ thấy Vương Tử Thư rơi xuống nước, sắc mặt lập tức thay đổi: “Xin lỗi, đừng ném tôi xuống nước, tôi chỉ là một nữ sinh thôi, tôi xin bà…” Dì Vân lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nắm lấy cổ áo cô ta giơ lên cao rồi ném xuống.
“Có người hành hung trong trường học này!” Vương Nhuy hoảng hốt hét chói tai, sợ tới mức lùi về sau.
Dì Vân hờ hững nhìn cô ta, tiến lên một bước, khí thế trên người như đang ngưng tụ lại.
Lúc này, dì Vân giống hệt như Diêm La mặt đen vậy, cho dù ai nói gì thì bà ấy cũng không quan tâm.
“Cô ơi! Cô ơi, cứu mạng với!” Vương Nhuy đột nhiên nhìn thấy Dương Cầm trong đám người, lập tức mừng rỡ.
Dương Cầm lạnh mặt, nhanh chóng đi tới.
Lúc này, cuối cùng Đường Ân cũng chạy về, trong tay cầm hai túi kem, nhìn thấy nhiều sinh viên vây quanh bên hồ như thế lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng xông đến.
Vừa trở lại bên hồ, anh đã nhìn thấy dì Vân đang nhìn Vương Nhuy bằng ánh mắt kỳ lạ, mà bây giờ nữ sinh tên Tôn Kỳ và Vương Tử Thư kia vẫn đang ngầm mình trong hồ nước.
“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Đường Ân thay đổi, vội vàng tiến lên kéo một người hỏi.
“Tôi nghe nói khi nấy mấy nữ sinh này đánh Kỷ Du Du của trường chúng ta, đẩy Kỷ Du Du vào hồ, bây giờ bị người ta ra tay dạy dỗ rồi…” “Đánh?” Trái tim Đường Ân lập tức lạnh lẽo, siết chặt nắm đấm xoay người đi về phía Vương Nhuy. Mấy ngày nay, lửa giận trong lòng anh đã không thể đè xuống được từ lâu, nếu không phải vì Kỷ Du Du, Vương Nhuy này đã bị trừng trị từ lâu rồi.
“Đường Ân, cậu muốn làm gì?” Vương Nhuy nhìn thấy sắc mặt của Đường Ân thì cảm thấy nguy hiểm, kích động kêu †o: “Cô Dương, cô mau nhìn kìa, Đường Ân muốn hành hung giết người!” “Đường Ân, trò dừng tay cho tôi! Nếu không dừng tay thì hôm nay lập tức cút đi…” Dương Cầm bước nhanh tới chỉ vào Đường Ân.
Anh hung hăng quay đầu, dữ tợn nhìn chăm chăm vào Vương Nhuy và Dương Cầm.
“Cô ơi, khi nãy Kỷ Du Du xảy ra tranh chấp với người khác ở đây, Đường Ân kêu người ném mấy nữ sinh đó vào trong nước hết, bây giờ còn muốn ra tay với em, cô cứu em với!” Sắc mặt Vương Nhuy trở nên cực kỳ khó coi, trốn ở sau lưng Dương Cầm.
“Đường Ân, trò lại có thể làm ra chuyện như vậy? Còn không mau nhận lỗi? Đừng tưởng rằng trò có chút quan hệ với Hiệu trưởng thì tôi sẽ bỏ qua, nếu không nhận lỗi, trò sẽ không chịu được đâu!” Dương Cầm tức giận chỉ vào anh.
“Nhận lỗi?” Đường Ân quay đầu bật cười, nụ cười trên khuôn mặt rất lạnh lẽo. Hai túi kem trong tay đã bị ném xuống đất, ngón tay siết chặt vang lên tiếng rôm rốp.