Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 68: Bám vảy



“Nếu nói cụ thể một chút, cũng không thể gọi là một thứ…” Bùi Nhược vừa lái xe vừa do dự ngâm nghĩ: “Phải nói là một cơ hội!” “Cơ hội?” Đường Ân cau mày.

“Đúng vậy.” Chị ta gật đầu, sắc mặt hơi phức tạp: “Khi nấy đã nói với cậu rồi, hội chợ giao dịch lần này là một buổi tiệc từ thiện! Có rất nhiều đồ được cất giữ sẽ bán đấu giá vào tối nay. Mà thật ra thứ được xem trọng nhất không phải là những đồ được cất giữ đó, mà là cơ hội ra tay của một bậc thầy chạm ngọc!” Anh hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên.

“Trình độ của bậc thầy chạm ngọc này có thể nói là đứng đầu trong nước, không gì sánh bằng!” Bùi Nhược sắp xếp lại lời nói một chút rồi nói tiếp: “Rất nhiều người đều nhìn trúng cơ hội ra tay của bậc thầy chạm ngọc này, ngay cả Trang sức Thiên Tứ Viên cũng không ngoại lệ! Theo kế hoạch ban đầu, Trang sức Thiên Tứ Viên hợp tác với nhà họ Mạnh, nhà họ Mạnh chịu trách nhiệm mời bậc thầy chạm ngọc này chạm trổ báu vật trấn tiệm cho Thiên Tứ Viên.

Cuối cùng nhà họ Mạnh ngưng hẳn hợp tác với Thiên Tứ Viên, Thiên Tứ Viên vốn không có cơ hội, nhưng không ngờ lần này lại có vốn tham gia…” Đường Ân im lặng suy nghĩ, không nói gì.

“Ý của ông Miêu là cho dù ai đứng sau Thiên Tứ Viên, tốt nhất có thể tóm được người đó ra ngoài, nếu không nó sẽ là tai hoạ ngầm rất lớn với cậu…” Bùi Nhược sâu xa nhìn anh.

Đường Ân gật đầu, đáy lòng đang suy xét, thật ra ý trong lời nói của chị ta rất rõ ràng, lần này qua đó một là để lộ mặt, hai là muốn cướp lấy cơ hội của Thiên Tứ Viên, tóm được người đứng sau bọn họ.

Anh cảm thấy nếu sau lưng Thiên Tứ Viên thật sự có người, còn hợp tác với Thiên Tứ Viên đúng thời điểm như thế, chắc hẳn người đó muốn nhắm vào.

mình! Ý của chú Miêu rất rõ ràng, bóp chết nguy hiểm từ trong nôi, để Đường Ân yên ổn học hết đại,học.

“Đường Ân, vốn chúng ta nhất định lấy được cơ hội lần này, nhưng chỉ sợ sẽ xảy ra chút vấn đề. Cho nên sau khi đi qua, chúng ta làm theo khả năng là được, không cần tham gia quá nhiều! Cho dù không tóm được người phía sau, chúng †a cũng có cách khác!” Bùi Nhược nhẹ nhàng nói, hình như tâm trạng không được tốt lắm.

Anh chỉ cười, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Chị ta nói lần này xảy ra chút rủi ro, cụ thể là cái gì thì không nói, Đường Ân cũng không hỏi kỹ càng.

Về chuyện có lấy được cơ hội lần này không, anh cũng không quan tâm.

Xe lao nhanh trên đường lộ nửa tiếng, vững vàng dừng lại trước cửa một khách sạn nguy nga lộng lẫy.

Đường Ân xuống xe ngẩng đầu liếc nhìn rồi xoay người đi vào trong.

“Bùi Nhược?” Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói ngạc nhiên, một chàng trai hai bảy hai tám tuổi mặc âu phục giá trị xa xỉ, tóc chải chuốt kỹ lưỡng đang tươi cười tiến lên: “Không ngờ lại gặp em ở đây? Trùng hợp thế?” Vẻ mặt Bùi Nhược cứng đờ, sau đó thay bằng nụ cười: “Sếp Lâm, thật trùng hợp “Đúng vậy, anh cũng vừa đến, hay là lên cùng nhau đi?” Lâm Lập Quốc cười cười, đưa mắt nhìn về phía Đường Ân: “Đây là…

“À…” Bùi Nhược lấy lại tinh thần như tỉnh ra, cười ha hả nói: “Đây là bạn trai tôi, vẫn chưa giới thiệu với anh…” Đường Ân cứng đờ, nhưng thấy dáng vẻ giả cười của chị ta thì không nhịn được cười khổ nhích lại gần.

Bùi Nhược tuỳ ý khoác tay lên khuỷu tay anh, càng cười tươi hơn: “Đường Ân, đây là Sếp Lâm của Trang sức Như Ngọc, có thể nói là tuổi trẻ đây hứa hẹn ở thành phố Giang chúng ta đấy… Sếp Lâm, đây là bạn trai tôi, Đường Ân!” Sắc mặt Lâm Lập Quốc cứng đờ, gượng cười: “Sếp Bùi thích kiểu này từ lúc nào thế? Bắt đầu phá hoại mầm non của tổ quốc à?” Bùi Nhược cười mà không nói.

“Xin chào!” Lâm Lập Quốc vươn tay phải với Đường Ân.

Đường Ân cười, cũng lịch sự vươn tay mình ra.

“Em xem trí nhớ của anh này!”.Lâm Lập Quốc vỗ gáy: “Vậy cũng quên được, trong xe anh vẫn còn một người, bây giờ anh gọi anh ta xuống!” “Được!” Bùi Nhược cười, thấy hành động của anh ta thì không được vui lắm.

Tay phải đang vươn ra của Đường Ân lập tức cứng đờ giữa không trung, nhìn cực kỳ lúng túng.

Bùi Nhược nhìn anh bằng ánh mắt áy náy, nhẹ nhàng nhích lại gần anh, nhìn như càng thân mật hơn.

Lúc này, Lâm Lập Quốc đã kéo cửa xe ra, Từ Cương bước xuống.

Đường Ân nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, không phát hiện có gì đặc biệt kỳ lạ, nhưng lại cảm thấy nụ cười của Bùi Nhược càng lạnh lùng hơn, kéo chặt khuỷu tay của anh: “Không ngờ Từ Cương cũng ở đây!” “Đúng vậy, Lập Quốc bảo anh đến, anh cũng không tiện từ chối!” Ánh mắt Từ Cương như hơi né tránh.

Chị ta gật đầu không nói gì, xoay người kéo Đường Ân đi vào trong khách sạn.

Anh theo bản năng cảm thấy hình như có chuyện gì đó, nhưng Bùi Nhược không nói, anh cũng không tiện hỏi, cho nên chỉ có thể cứng đờ dắt chị ta đi thẳng vào khách sạn.

Trang trí trong khách sạn cũng không tệ lắm, Đường Ân nhìn thoáng qua, coi như tạm được.

Lối vào trải một cái thảm đỏ thật dài kéo thẳng về phía thang máy.

Anh đứng trước cửa thang máy chờ đợi với Bùi Nhược, Lâm Lập Quốc và Từ Cương phía sau đã đuổi kịp.

“Sếp Bùi, đi vội vã như thế, có phải muốn ở chung một mình với tình nhân nhỏ của em không?” Lâm Lập Quốc vừa cười vừa chạy đến, nhìn Đường Ân: “Đúng rồi, khi nấy quên hỏi cậu Đường Ân làm gì thế?” “Sinh viên!” Đường Ân cười.

Trong mắt anh ta loé lên ý cười khinh thường, bật cười nói: “Sinh viên à! Bây giờ sinh viên không đi học ở trường sao? Chưa có bản lĩnh đã ra ngoài tìm diễm phúc rồi à? Sếp Bùi à, không phải tôi nói gì cô, tuy sinh viên thế này nhìn trẻ tuổi nhưng chưa chắc đáng tin đâu! Cô tìm người yêu rất bình thường, nhưng tìm một tên ẻo lả đến bám váy cô thế này, đến lúc đó tiền mất tật mang thì không được tốt lắm đâu?” “Không sao, tôi không quan tâm!” Bùi Nhược hơi không vui, nhưng trên mặt vẫn tươi cười, Lâm Lập Quốc cau mày nhìn Đường Ân: “Cậu Đường không biết đó chứ, chúng tôi và Bùi Nhược đều là bạn tốt, nếu cô ấy thật sự tìm được người đáng để giao phó cả đời, chúng tôi cũng sẽ vui vẻ thay cô ấy! Nhưng ở cùng với cậu, tôi cảm thấy cậu không xứng! Một sinh viên nghèo, chẳng lẽ thật sự cho rằng có thể bám váy được cả đời sao?” “Không sao, dạ dày tôi không tốt, ăn cơm mềm quen hơn!” Đường Ân cười, giơ tay mình ôm lấy eo Bùi Nhược.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng mang theo mùi thơm của xử nữ, khiến đáy lòng anh rung động.

Chị ta lập tức rúc vào lòng Đường Ân, tươi cười nói: “Sếp Lâm, không nhọc anh phải lo lắng đâu!” Đinh…

Cửa thang máy đã mở.

Đường Ân ôm Bùi Nhược, xoay người đi vào trong thang máy.

“Đợi đãi” Lâm Lập Quốc lạnh lùng quát †o, muốn kéo Đường Ân.