Cửa lớn hội trường bị đẩy ra, những ánh mắt vừa nãy tràn đầy khinh bỉ, bị hút về phía cửa.
Hai cánh cửa bằng gỗ đàn hương bị người đẩy ra với góc độ lớn nhất, sau đó một đoàn người đi từ bên ngoài vào.
Đoàn người này mặc âu phục, chân đi giày da, vốn dĩ cũng đều có bộ dạng của người thành đạt, nhưng lúc này, trong tay những người này đều đang đẩy xe đẩy cơm, có vẻ gắng sức đẩy vào trong hội trường.
Lúc này mọi người phát hiện ra, trên xe đẩy cơm kia nào có món ăn nào, mà trên đó đang đặt từng chồng tiền! Là tiền hàng thật giá thật! Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy da đầu hơi tê tê, mọi người gần như nhìn đến ngây ngẩn.
Tiền, còn có thể được đẩy đi như vậy sao? Đường Ân nghiêng đầu, nhìn thấy trong đám người này có hai người vóc dáng mập mạp, một trong số đó đang bối rối nhìn xung quanh hội trường. Khi ông ta nhìn thấy Đường Ân, lập tức nghiêm mặt đi tới, có điều trên trán lúc này lại rướm đầy mồ hôi.
Toàn bộ hội trường cực kỳ yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, mà hai người thân hình mập mạo này giống như không dám phát ra âm thanh quá lớn, vừa gấp gáp vừa nhanh chóng nhưng bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Đường Ân.
“Cậu… Cậu hai…” Đường Ân giơ tay lên, ngăn người này mở miệng.
Sắc mặt Viên Chi Am bên cạnh thay đổi liên tục, cô ta tuyệt đối không thể nào ngờ được, người trước mặt này chính là giám đốc điều hành của nhà hàng này.
Mấy ngày trước đây, khi bàn bạc chuyện sàn bán đấu giá, người này còn kiêu ngạo hiên ngang, chỉ biết nhìn chăm chằm cô ta bằng bộ dạng háo sắc, không ngờ bây giờ khi người này gặp được Đường Ân lại hoảng sợ thành ra như vậy.
“Giám đốc Vu…’ Viên Chi Am gượng cười, gọi.
Vu Vĩ Nhân không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu đứng trước mặt Đường Ân.
Tất cả những người trong hội trường đều nhận ra thân phận của giám đốc Vu, lúc này trong lòng đều hơi sợ hãi.
Thân phận địa vị của giám đốc Vu, không thể kém hơn so với bất cứ người nào đang có mặt ở đây, nhưng bây giờ lại mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt sinh viên nghèo này. Có thật Đường Ân này chỉ là một sinh viên nghèo hèn thấp kém hay không? Xe đẩy cơm vẫn đạng không ngừng đẩy vào hội trường, mà số tiền trên đó khiến những người nhìn thấy đều phải kinh ngạc.
Chỉ trong chốc lát đã đẩy được mười mấy xe vào đây, trên mỗi xe gần như đều có hơn hai triệu.
Chỗ này cộng lại, sợ là ít nhất cũng phải đến mấy chục triệu.
Sau khi xe đẩy cơm dừng lại, bên ngoài vẫn còn có người không ngừng bước vào, những người này hoặc là trong tay đang cầm cái gì đó, hoặc là đang khiêng thứ gì đó, tóm lại tràn vào với đủ các dáng vẻ.
“Ừm thì… Cậu… ừm, tiền mặt trong nhà hàng không đủ, trong kho chỉ có hơn ba mươi triệu, cũng may trong nhà hàng còn có những thứ khác, đồ cổ đồ sứ tranh chữ đều có, cộng lại cũng xấp xỉ hơn ba mươi triệu… Ngoài ra tôi còn mang cả giấy chứng nhận kinh doanh của nhà hàng đến, còn có giấy tờ đất đai…” Vu Vĩ Nhân nuốt ngụm nước bọt, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi đã gọi điện thoại cho tất cả các ngân hàng lớn rồi, bảo bọn họ nhanh chóng phái xe chở tiền đến đây…” Đường Ân gật đầu, mắt nhìn những chiếc xe đẩy cơm được sắp xếp ngay ngắn, ánh mắt lại nhìn về phía Viên Chi Am, anh đột nhiên cười: “Đủ chưa?” Viên Chi Am cảm thấy trong đầu mình kêu ong ong, chật vật quay đầu sang nhìn gương mặt đang mỉm cười của Đường Ân, có thế nào cô ta cũng thật sự không ngờ được, hôm nay lại gặp phải tình huống như vậy.
“Đủ… Đủ rồi!” Viên Chi Am gật đầu, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc.
Đường Ân nở nụ cười: “Đủ rồi sao? Đáng tiếc là… Tôi không.muốn mua nữa!” Lời nói vừa dứt, trong hội trường yên tĩnh không tiếng động.
Đủ chưa? Quả thật là đủ rồi! Số tiền này đừng nói là năm mươi triệu, chỉ riêng số đồ cổ kia, giấy tờ đất đai các loại kia, cũng đã vượt xa con số năm mươi triệu Tồi.
Giờ phút này, ai cũng có thể nhìn ra Đường Ân này có chỗ chống lưng rồi, người ta thật sự có thể mua được, thật sự không thiếu gì năm mươi triệu này! Chẳng qua lúc này người ta không muốn mua nữa mà thôi.
Sắc mặt Viên Chỉ Am trắng bệch, khi nhìn chằm chằm Đường Ân, cảm thấy trái tim cũng đang nhảy nhót.
Đường Ân xoay người lại, nhìn về phía tất cả mọi người trong hội trường, vừa cười vừa giang hai tay ra nói: “Tôi vẫn cảm thấy, thứ như tiền này, giống như một loại kho của con người vậy, bạn nhất định phải có, nhưng mà bạn không cần thiết phải để cho những người khác biết là bạn có, cũng không cần để cho những người khác nhìn thấy là bạn có! Đúng không? Con người tôi vẫn luôn rất khiêm tốn, không hề ngông cuồng như trong tưởng tượng của những người khác, có điều khi đối mặt với sự chất vấn, tôi rất thích chứng minh cho bọn họ thấy” Mọi người im lặng, trong lòng đều có gợn sóng.
Hai ba con Trương Cường và Trương Hàn Trung đều tái xanh mặt nhìn cảnh tượng này, hận không thể tìm được cái hang chuột để chui vào ngay lập tức.
Sinh viên nghèo sao? Có thể mang được nhiều tiền đến đây như vậy, đó là sinh viên nghèo.sao? Đó là kẻ nghèo hèn sao? Mới vừa nấy còn xua đuổi người ta, trong nháy mắt người ta đã gọi cả giám đốc nhà hàng đến, hơn nữa còn đứng trước mặt nhiều người như vậy, mang cả giấy chứng nhận kinh doanh của nhà hàng và giấy tờ đất đai của nhà hàng ra.
Cái này, là cái gì? Vừa nãy khi Đường Ân gọi điện thoại bảo người ta mang tiền đến, Trương Cường còn nói lời giễu cợt, nói Đường Ân chỉ đang đứng đây diễn kịch thôi, nhưng khi thật sự mang đến nhiều tiền như vậy, ai còn có thể nói là diễn kịch được nữa? Ai còn có thể cười giễu cợt được nữa? “Thật ra tôi đến đây cũng chỉ muốn làm †ừ thiện một chút mà thôi, dù sao tăng giá tùy ý như vậy, quả thật cũng khiến người ta nghi ngờ là tăng giá ác ý!” Đường Ân dừng lại một chút, đột nhiên cười nói: ‘Nhưng mà tôi thật sự có thể trả được, chuyện này mọi người đều nhìn thấy cả rồi chứ?” Mọi người lại im lặng lần nữa.
Đường Ân cười, tay cầm một xấp tiền mặt lên, võ lên người Vu Vĩ Nhân: “Cố gắng làm việc, tôi đánh giá ông rất cao, nhưng cũng nên giảm béo đi thôi!” “Vâng! Vâng!” Vu Vĩ Nhân gật đầu, mồ hôi trên mặt vẫn đang rơi tí tách.
Đường Ân nhún vai, xoay người đi về phía cửa ra vào, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, đột nhiên anh dừng lại: “Đúng rồi, cháu gái của ông cụ Thẩm, tôi thật sự có thể giúp được, tôi có quen với ông Steve của hiệp hội y dược của Mỹ, mùa hè năm ngoái còn chụp chung một bức ảnh! Steve có nghiên cứu rất sâu về bệnh viêm tủy Xương, cũng thật sự có thể giúp được ông cụ Thẩm…” Mọi người nhìn Đường Ân chằm chằm, sắc mặt đều khó coi.
Đường Ân lấy điện thoại di động ra, tìm được bức ảnh kia, quay về phía Viên Chi Am và mọi người, cười nói: “Đây là tấm ảnh chụp chung của chúng tôi, các vị có thể tìm kiếm trên mạng, trên mạng thật sự có rất nhiều tài liệu về ông ta…” “Đó thật sự chính là ông Steve…” “Thật sự là ông ta…” Dưới sân khấu có người kinh ngạc kêu lên một tiếng, sắc mặt thay đổi liên tục.
Đường Ân cười, quay lại phía Bùi Nhược, vừa cười vừa vươn tay ra với chị ta, trên mặt lộ nụ cười tủm tỉm.
Bùi Nhược đứng dậy, khoác cánh tay Đường Ẩn, hai người đỉra ngoài.
Khi đi ngang qua Bùi Hạc, Đường Ân đột nhiên đứng lại, ánh mắt dừng lại ở chỗ Lâm Lập Quốc, khóe miệng nở nụ cười lạnh lão.