Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 119: Tên khốn kiếp!



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Có ai ngờ.....

Số người tử vong trong lần nguy cơ này lại là lần ít nhất từ trước tới giờ.

Phải biết rằng lần này đồng thời xuất hiện năm sáu cái trùng động, trùng triều bên trong nhiều đến mức đếm không xuể.

Kết quả thống kê như vậy, rất nhanh đã bị vô số người nghi ngờ là giả.

Không có ai tin cái kết quả thống kê do chính phủ đưa ra.

Nhưng về mặt lý trí, bọn họ lại cảm thấy kết quả do chính phủ đưa ra, không thể có chuyện sai lầm được.

Trong không khí tranh luận sục sôi của mọi người, bên chính phủ liên hợp với viện nghiên cứu khoa học lại lần nữa đưa ra một bản kết quả phân tích, nội dụng chân thực có giá trị, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.

Mọi người đè nén suy nghĩ hỗn loạn của mình, bắt đầu nghiêm túc xem xét số liệu chính phủ đưa ra, cuối cùng sôi nổi biểu đạt cảm nghĩ.


[Xem xong rồi, ta xin lỗi vì lúc trước đã nghi ngờ, số liệu này là thật.]

[Ta cũng xem xong rồi, thật sự không thể tin được những con thú biến dị bị chúng ta ghê tởm lại chính là yếu tố góp phần vào những điều này, cảm giác thật trớ trêu.]

Đúng vậy.

Đúng là vì con thú biến dị kia gϊếŧ chết đám sâu biến dị cao cấp, mới khiến nhân loại lâm vào nguy cơ có thời gian thở dốc.

Nó cũng làm tăng 50% tỉ lệ sống sót cho vô số người.

Đương nhiên, ngoài nguyên nhân chủ yếu này ra, đó là những con thú biến dị được nhân loại cứu.

Trong thời khắc mấu chốt nhất, chúng nó đã vươn tay trợ giúp con người.

Mà vô số người cũng vì vậy mà sống sót.

Sau khi biết được lý do vì sao tỉ lệ sống sót của nhân loại cao như vậy.

Vô số người vì vậy mà trầm mặc.

Tuy bọn họ đã từng ảo tưởng để thú biến dị bảo vệ mình, nhưng khi ảo tưởng biến thành sự thật, mọi người vẫn không khỏi vì vậy mà cảm thấy chấn động, cảm thấy hổ thẹn và phức tạp.


Đây từng là những con thú biến dị bị nhân loại thương tổn.

Đây là những con thú biến dị bị nhân loại cho là vô cùng hung tàn.

Kết quả là.

Vẫn là thú biến dị gϊếŧ chết sâu biến dị cao cấp.

Vẫn là thú biến dị.....cứu rất rất nhiều nhân loại.

Tuy cũng có người tỏ vẻ thú biến dị của mình không trợ giúp mình, thậm chí còn tỏ vẻ thờ ở lạnh nhạt.

Có người lập tức công kích: [Thú biến dị đều có suy nghĩ của chính nó, ngay cả loài người cũng không làm được việc vươn tay trợ giúp người xa lạ, ngươi còn vọng tưởng thú biến dị từng bị con người thương tổn cứu ngươi? Làm người đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?]

Lời này nhận được rất nhiều người tán thành.

Việc mà ngay cả con người cũng không làm được, những người này cư nhiên mưu toan thú biến dị phải làm được.


Không biết phải là người vô liêm sỉ tới mức nào mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Trải qua một chuyện này, địa vị của thú biến dị tăng lên nhanh chóng.

Rất nhiều người tuy vô cảm với thú biến dị, nhưng cũng không còn căm ghét thú biến dị giống như trước nữa.

Đối với điều này, Quý Vô Tu vô cùng vui mừng.

Ít nhất điều này chứng minh tất cả những việc mình làm, cũng không uổng phí.

******

Mấy tháng trước, Quý Thường từng không để ý tới sự phản đối của người nhà, đặc biệt là vợ mình, đã cố chấp mua một con thú biến dị.

Đó là một con mèo rừng nhạy cảm và nhát gan.

Quý Thường không giống những người khác.

Từ trước tới nay hắn không hề bài xích thú biến dị, nhưng cũng không yêu thích.

Dù sao thú biến dị cách nơi hắn sống vô cùng xa xôi.
Nhưng vào mấy tháng trước.

Khi hắn bị một con thú biến dị tấn công, mắt thấy sẽ mất mạng trong miệng thú, một con thú biến dị cả người đen nhánh, trên trán thoáng hiện ấn ký hình tia chớp màu xanh thẳm đã cứu hắn.

Đó là một con báo đen uy phong lẫm lẫm.

Ưu nhã mà thần bí.

Nó cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn con thú biến dị kia, chỉ một cái liếc mắt, liền dọa cho con thú biến dị kia chạy chối chết.

Lúc đó hắn rất sợ hãi.

Cho rằng con báo đen này muốn ăn thịt mình.

Nhưng không.

Nó thoạt nhìn thông minh hơn những con thú biến dị khác, hơn nữa vô cùng có linh tính.

Nó nhẹ nhàng rống lên một tiếng với Quý Thường, dùng cằm ý bảo hắn mau rời khỏi nơi này.

Quý Thường sợ tới mức hoang mang lo sợ, bản năng quay đầu liền chạy.

Sau này khi nhớ lại, hắn mới kinh ngạc phát hiện con báo đen kia đã cứu mình.
Cũng là vì sự kiện lần đó.

Hắn mới có suy nghĩ mới về thú biến dị.

Đồng thời, sau khi biết thú biến dị không phải đều là hung tàn bạo ngược....

Hắn liền có ý nghĩ muốn mua thú biến dị.

Vợ hắn tuy cũng là dị năng giả, nhưng thực lực cũng không cao.

Hơn nữa con trai chậm chạp không kích phát dị năng, đời này có lẽ không thể trở thành dị năng giả.

Chuyện này khiến vợ hắn bị đả kích rất lớn, ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, trong thời gian dài khiến thân thể trở nên sa sút rất nhiều.

Cho nên Quý Thường cảm giác vô cùng lo lắng cho tương lai đầy rẫy nguy hiểm này.

Thân là trụ cột, hắn cần phải khởi động lại cái gia đình này, càng phải chuẩn bị tốt mọi mặt, để ứng phó với nguy hiểm tùy thời có thể xảy ra.

Ví dụ như......nguy cơ trùng động.

Hắn vì có thể kiếm tiền nuôi gia đình, thường xuyên phải rời nhà rất lâu.
Nếu trong thời gian đó, vừa lúc xuất hiện trùng động thì sao.

Vợ hắn thực lực không cao, phải làm cách nào để sống sót khi mang theo đứa con trai trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.

Nhưng mà, nếu trong nhà nuôi một con thú biến dị, tình hình có thể sẽ khác.

Ít nhất hắn có thể an tâm hơn nhiều.

Đồng thời, hắn nhất định sẽ chăm sóc thương yêu con thú biến dị này.

Lòng mang ý niệm như vậy.

Quý Thường đi vào hội giao dịch lựa chọn thú biến dị.

Hắn đi tới đi lui vài vòng, chính là để có thể chọn được một con thú biến dị phù hợp tâm ý.

Hắn vốn định lựa chọn một con thú biến dị có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng lại suy xét tới việc có lẽ vợ mình sẽ không khống chế được con thú biến dị như vậy, Quý Thường liền chỉ có thể giảm bớt yêu cầu, lựa chọn một con mèo rừng tuy sức chiến đấu không cao, nhưng cực kỳ nhanh nhẹn.
Hơn nữa nó là thú biến dị, thực lực càng không thể khinh thường.

Sau khi mang mèo rừng về nhà, vợ hắn tuy không lạnh lùng nhìn còn mèo, nhưng cũng chưa từng có bất cứ hành động liên lạc tình cảm nào với nó.

Quý Thường muốn lấy lòng mèo rừng, mua rất nhiều đồ vật nó thích ăn, thường xuyên mang nó ra ngoài chơi.

Từng ngày qua đi, con mèo rừng vừa thấy người liền nhe răng trợn mắt, dần dần trở thành con mèo cao lãnh.

Chỉ khi nó đối mặt với Quý Thường, mới có thể gỡ xuống bộ dáng cao ngạo.

Con trai đối với mèo rừng có vẻ ngoài không đáng yêu càng tò mò không chịu được.

Thường xuyên muốn đi qua trêu đùa một phen.

Nhìn ánh mắt giống như đang nhìn con mồi của mèo rừng, vợ hắn thực lo lắng con mèo rừng này sẽ gϊếŧ chết con trai, liền thường xuyên ngăn cản con trai tới gần mèo rừng.
Có khi thậm chí còn mắng con trai không hiểu chuyện.

Đứa bé không biết mình làm sai việc gì, liền ủy khuất gào khóc.

Mỗi lần mèo rừng đều dùng một đôi mắt xanh mượt âm thầm nhìn chằm chằm đứa trẻ.

Vợ Quý Thường cứ luôn cảm thấy con thú biến dị này không có ý tốt, giống như đang đánh giá xem chỗ nào trên người đứa trẻ là ngon nhất vậy.

Điều này càng khiến cho cô thêm lo lắng đề phòng.

Không có sắc mặt tốt với con thú biến dị này.

Nhưng đối với mèo rừng trời sinh tính tình lương bạc mà nói, người phụ nữ này từ trước tới giờ không ảnh hưởng tới tâm tình của nó.

Ngày tháng trôi qua.

Vì kiếm tiền, Quý Thường không thể không tiếp tục rời nhà nửa tháng.

Trước khi đi, hắn dặn vợ phải chăm sóc tốt cho thú biến dị, ngàn vạn đừng chậm trễ nó.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hắn đã sớm thành lập tình cảm sâu sắc với mèo rừng.
Không muốn nó ở trong nhà chịu bất cứ ủy khuất gì.

Vợ Quý Thường đã sớm bất mãn với mèo rừng, kết quả sắp tới lúc chia ly, chồng cô chỉ nhắc mãi về con mèo rừng này, điều này càng khiến cô thêm ghen tị và tức giận.

"Mèo mèo mèo, vì sao ngươi luôn nhắc nó mãi thế, từ khi nó xuất hiện, ngươi không còn quan tâm tới ta nữa!"

Quý Thường cũng biết trong khoảng thời gian này bỏ bê vợ mình, bất đắc dĩ nói: "Ta biết, nhưng ngươi thông cảm cho ta được không, nó mới tới, chắc chắn cần ta dụng tâm chăm sóc nó, yêu quý nó, nếu không nó rất khó dung nhập vào gia đình chúng ta."

"Đó là ngươi mang nó về, từ đầu tới đuôi ta chưa từng tiếp nhận nó." Vợ Quý Thường phẫn nộ nói.

Cô căn bản không thích con mèo rừng luôn âm trầm nhìn chằm chằm con trai này.

Nhất định là nó muốn ăn thịt đứa bé.
Quý Thường liên tục dặn dò vài lần, sau đó lại từ biệt với mèo rừng, lúc này mới lưu luyến không rời bước đi.

Vợ Quý Thường không dám chính diện xung đột với mèo rừng, liền thường xuyên không cho nó sắc mặt tốt, càng không cho con trai tới gần mèo rừng, thậm chí còn cắt đứt đồ ăn vặt mỗi ngày của mèo rừng, thường thường đá lồng sắt, để hù dọa mèo rừng: "Về sau còn nhìn chằm chằm con trai ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ đuổi ngươi đi."

Mà lúc này, đứa bé thường xuyên lộ ra vẻ mặt khổ sở buồn bã: "Mẹ, đừng đuổi Tiểu Hoa đi được không, nó rất ngoan."

Người phụ nữ nghe được lời này, thiếu chút nữa hét lên, cô túm đứa bé quát: "Ta không phải đã nói con đừng tới gần nó sao? Con có biết nó sẽ ăn thịt con không?"

Vì sao con trai cứ không nghe theo lời mình nói.
Chỉ cần cô nghĩ tới con trai từ đây sẽ không kích phát dị năng, liền hận không thể che mặt gào khóc.

Nhiều năm như vậy, cô thật sự đã chịu đủ áp lực.

Dường như cảm nhận được không khí khác thường trong nhà, mèo rừng bỗng nhiên đứng lên, nó nhìn chằm chằm người phụ nữ, lộ ra vẻ hung dữ.

Đứa bé đứng ở đó, giống như bị dọa, nói: "Tiểu Hoa sẽ không ăn thịt con."

Nó rất tốt.

Sẽ chơi với mình.

Không như mẹ......

Người phụ nữ thấy thế, tức giận túm đứa bé tới, đánh liên tiếp vào mông mấy cái, mắng: "Ba con đối với ta như vậy, ngay cả con cũng đối nghịch với ta, có phải con muốn mẹ tức chết hay không?"

Đứa bé oa oa khóc lớn, sụt xịt nói: "Con sai rồi, xin mẹ đừng tức giận, con sẽ không bao giờ trái lời mẹ nữa."

Mèo rừng lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, hướng về phía người phụ nữ gào rống tê tâm liệt phế.
Người phụ nữ hoảng sợ, rồi sau đó bò dậy hung hăng đá vào lồng sắt, nổi giận mắng: "Kêu gào cái gì, biết ngay ngươi không có ý tốt."

Đứa bé vốn còn đang khóc vội vàng ôm lấy đùi người phụ nữ, vừa khóc vừa cầu xin: "Mẹ mẹ, xin mẹ đừng dọa Tiểu Hoa, xin mẹ.....về sau con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Người phụ nữ nhìn đứa trẻ, cuối cùng không nhịn được gào khóc.

Cô thật sự quá mệt mỏi.

Cô thật sự rất sợ hãi.

Con trai của mình, nếu không có dị năng thì phải làm sao đây.

Mèo rừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, đáy mắt tràn ngập hung ác.

Ngày tháng trôi qua.

Đứa bé không dám tiếp xúc với mèo rừng nữa, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy tầm mắt mèo rừng nhìn tới đây, nó mới có thể lặng lẽ tiến lại gần, khổ sở xoa đầu mèo rừng: "Thực xin lỗi Tiểu Hoa, trong thời gian này ta không thể chơi cùng ngươi được, ta không thể để mẹ thương tổn ngươi."
Mèo rừng vốn hung hãn bỗng nhiên dịu xuống nó nhìn ấu tể nhân loại, đáy mắt lộ ra tình thương vô hạn của người mẹ.

Nó thật sự rất thích ấu tể nhân loại.

Cho đến một ngày.....

Người phụ nữ đứng trước cửa nói với con trai: "Ngoan ngoãn ở nhà biết chưa? Mẹ đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về."

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Người phụ nữ lúc này mới vội vàng rời đi.

Nhưng ai ngờ, không trung bỗng nhiên xuất  hiện trùng động.

Nguy cơ bỗng nhiên xuất hiện.

Vô số nhân loại lập tức rơi vào hoảng loạn, người phụ nữ đang ngâm nga ca hát về nhà lập tức sửng sốt.

Quân đội xung quanh lớn tiếng la hét, làm mọi người lập tức tới khu an toàn, vì phía trước đã bị trùng triều chiếm cứ.

Đầu người phụ nữ ong lên một tiếng, ngay cả đồ vật đang xách trong tay bị rơi cũng không biết.
Một binh sĩ kéo cô: "Đi mau, phía trước bị trùng triều chiếm lĩnh."

Người phụ nữ dường như hồi phục lại tinh thần, hoảng sợ nói: "Con trai ta, con trai ta còn ở nơi đó."

Đáy mắt binh lính hiện lên một tia không đành lòng.

Trong nguy cơ trùng triều, một đứa bé chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều.

Người còn sống, vẫn phải sống tiếp.

Binh lính khuyên can người phụ nữ lập tức tới khu an toàn trước, một lát nữa quân đội sẽ chờ trùng triều tan đi tiến đến nghĩ cách cứu viện những người may mắn sống sót.

Người phụ nữ không quan tâm gào khóc: "Cầu xin các ngươi cứu lấy nó, nó vẫn còn là một đứa bé."

Binh lính cũng rất không đành lòng, hắn nói: "Tỉ lệ sống sót của trẻ nhỏ trong nguy cơ trùng triều đã bằng không, ngài nén bi thương."

Đương nhiên người phụ nữ biết điểm này.
Nhưng cô không cam lòng.

Cô cần phải tận mắt nhìn thấy thi thể của con trai mới được, cho dù vì vậy mà mất đi tính mạng cũng không tiếc.

Cô nhanh nhẹn tránh thoát, liều mạng chạy về phía trước.

Binh lính định giữ cô lại, rồi lại bị những người cần cứu viện khác níu chân.

Người phụ nữ liều mạng chạy về phía trước, người bên cạnh thoáng vượt qua.

Trên mặt vô số người mang theo biểu tình hoảng hốt vô thố.

Cô không dám nghĩ tới con trai mình, lại càng thêm sợ hãi.

Cũng không biết có phải ông trời phù hộ cô hay không, một đường đi này, cô lại may mắn tránh thoát mấy tiểu đội sâu biến dị, cuối cùng an toàn đi tới dưới tòa nhà, mà lúc này, trùng triều xung quanh đã sớm rời đi, đi tới những nơi khác tiến hành tàn sát.

Nhìn thi thể trải rộng xung quanh, người phụ nữ rét run cả người, chân cô như bị rót trì đầy nặng nề, từng bước một đi về phía trước.....
Khi cô nhìn thấy cánh cửa vốn nên đóng chặt lại sớm rách nát không thành hình, thể thể không nhịn được lung lay.

Sâu biến dị.....

Nhất định là sâu biến dị phá cửa, ăn.....ăn thịt đứa bé rồi.

Người phụ nữ gào khóc điên cuồng: "Không ——"

Con trai ta.

Con ta.

Rõ ràng nó còn bé như vậy.

Vì sao ông trời muốn cướp nó đi.

Người phụ nữ quỳ trên mặt đất gào khóc.

Không ngừng tự đấm bản thân.

Tiếng gọi loáng thoáng từ bên trong cánh cửa truyền đến, mang theo hoảng sợ và nức nở: "Mẹ mẹ....."

Người phụ nữ lập tức dừng khóc.

Khuôn mặt tràn ngập khó tin ngẩng lên.

Vừa rồi hình như cô nghe thấy giọng của con trai.

Nhưng vì sao bây giờ lại không còn.

Người phụ nữ run rẩy.

Tận đến khi bên trong cánh cửa lại truyền tới tiếng khóc nức nở: "Mẹ mẹ mẹ mau tới....."

Người phụ nữ vội vàng bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng: "Tiểu quân, mẹ đến đây."
Cô rất chắc chắn, đây nhất định không phải ảo giác.

Cô thật sự nghe thấy con trai đang gọi mình!

Trong phòng hỗn độn một mảnh, giống như xảy ra một trận ác đấu.

Đáng sợ nhất là, phòng khách còn có sâu biến dị bị chết.

Người phụ nữ cuống quýt nhìn bốn phía xung quanh, hết sức kêu gọi: "Đừng sợ, mẹ lập tức tới ngay."

"Mẹ mẹ....mau tới."

Cuối cùng người phụ nữ cũng xác định được nơi tiếng nói phát ra.

Cô vội vàng chạy tới, thấy được ngăn tủ bị đổ ngã, liền liều mạng dịch ngăn tủ đi, cho dù móng tay bởi vậy mà đứt gãy cũng không nhận ra:"Đừng sợ, mẹ ở đây."

Nhưng ngăn tủ quá nặng.

Người phụ nữ cơ hồ dùng liều mạng, cuối cùng mới dịch được ngăn tủ ra.

Trong một góc.

Đứa bé đang quỳ gối, cả người đầy vết máu, nó ôm con mèo rừng cơ hồ chỉ còn nửa cái đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ mẹ.....Tiểu Hoa sắp chết."
Người phụ nữ đột nhiên sửng sốt.

Tiểu Hoa?

Giờ phút này tiếng hít thở của mèo rừng cực kỳ mỏng manh.

Cả người người đều là vết thương, giống như đã trải qua một trận chiến đấu cực kỳ đáng sợ.

Dường như nó nhận ra người phụ nữ đã tới, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, nó gian nan rống lên một tiếng với người phụ nữ, giống như lập tức tan biết tất cả lo lắng và vướng bận.

Sau đó nó hơi ngẩng đầu, dịu dàng lưu luyến nhìn chăm chú vào đứa bé.

Như đang nói: Ta rốt cục bảo vệ được ngươi.

Thân là người mẹ, người phụ nữ lập tức nhìn hiểu ánh mắt của mèo rừng.

Đó rõ ràng là một ánh mắt của người mẹ nhìn con của mình.

Sao nó có thể muốn ăn thịt đứa bé chứ.

Người phụ nữ run rẩy, cuối cùng không nhịn được trào nước mắt.

Là mèo rừng.

Nó đã cứu đứa bé.
Cứu con trai của mình......

Người phụ nữ khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất: "Thực xin lỗi, là ta trách lầm ngươi."

Lúc trước cô thật đáng chết.

Cư nhiên hiểu lầm nó.

Đáng tiếc, lúc này có tỉnh ngộ, cũng đã quá muộn.

Hô hấp của mèo rừng trở nên dồn dập, nó vẫn lưu luyến nhìn đứa trẻ, đầy hoài niệm.

Nó thực sự muốn ở bên cạnh ấu tể nhân loại

Thật sự không muốn chết.

Thật muốn lớn lên cùng nó.

Dần dần già đi.

Nước mắt của mèo rừng chảy ra, thống khổ nức nở một tiếng.

Đứa bé ôm chặt lấy mèo rừng, bi thương gào khóc: "Tiểu Hoa, ngươi đừng chết, ta không muốn ngươi chết."

"Cầu xin ngươi, đừng chết được không."

"Mẹ, cầu xin mẹ cứu Tiểu Hoa được không, con về sau nhất định sẽ nghe lời, không bao giờ khiến mẹ tức giận nữa."

Đối mặt với cầu xin tuyệt vọng của con trai, người phụ nữ bật khóc nức nở: "Thực xin lỗi, mẹ không làm được."
Nó bị thương quá nghiêm trọng.

Cho dù dùng thuốc tốt nhất, cũng không cứu được.

"Thật sự thực xin lỗi......mẹ ——"

Người phụ nữ đột nhiên im bặt, không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt.

Đứa con trai đã từng bị nhận định không thể kích phát dị năng, lòng bàn tay chợt phát ra ánh sáng màu trắng, nhu hòa tràn ngập lực lượng hồi phục."

Ánh sáng bao phủ trên người mèo rừng, bắt đầu chữa trị tất cả thương thế của nó.

Đặc biệt là đầu nó.

Người phụ nữ che miệng, cơ hồ cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Con trai của cô, lại thức tỉnh dị năng.

Hơn nữa còn là dị năng hệ chữa trị cực kỳ thưa thớt.

Khi ánh sáng nhu hòa dần dần tan đi, mèo rừng vốn đang thoi thóp trở nên ổn định, một nửa đầu bị thiếu hụt của nó lại hoàn hảo khôi phục như bộ dáng ban đầu.
Đứa bé hình như không thể thừa nhận tiêu hao quá mức, sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn chăm chú vào mèo rừng, suy yếu nói: "Tiểu Hoa......ngươi không có việc gì đúng không."

Mèo rừng bò dậy, nghi hoặc nhìn bản thân.

Cuối cùng lại nhìn ấu tể nhân loại, chậm rãi tiến lệ cọ cọ cằm nó, mềm nhẹ hữu lực kêu lên: "Meo!"

Mắt người phụ nữ mang theo nước mắt, lại nhịn không được cười rộ lên: "Thật tốt quá."

Thật tốt quá......

Con trai cô, thức tỉnh dị năng rồi.

Mà con mèo rừng bảo vệ đứa nhỏ, cũng còn sống.

Mèo rừng quay đầu, nhìn người phụ nữ, hơi hơi gật đầu.

Người phụ nữ ngẩn người, không khỏi cười rộ lên.

Cảm ơn ngươi.

Đã cứu con trai ta.

Quý Thường liều mạng liên lạc với người phụ nữ, sau khi biết được vợ và con trai đều mạnh khỏe mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, hắn lại nhịn không được thật cẩn thận hỏi: "Vậy......"

Giống như sợ người phụ nữ sẽ tức giận.

Dù sao cô cũng chán ghét mèo rừng như vậy.

Nhưng ai ngờ người phụ nữ ở đối diện lập tức ngắt lời Quý Thường, nói: "Ngươi nói Tiểu Hoa sao? Nó rất tốt, ta đang bận tắm cho nó đây, ngươi yên tâm, chúng ta đều không có việc gì."

Quý Thường: "......"

Hắn đi ra ngoài không bao lâu, sao vợ hắn lập tức liền thay đổi thái độ?

Trước khi ngắt máy, người phụ nữ như nhớ ra điều gì, nói: "Sớm về nhà nhé."

Quý Thường hoảng hốt nói: "Được."

Mèo rừng là một con thú biến dị cực kỳ sợ nước, nhưng vì trên người nó tràn đầy vết máu khô, cần phải tắm rửa một cái mới được.

Người phụ nữ kéo mèo rừng, cuối cùng đặt nó trong chậu tắm, vừa xoa vừa nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi không thích nước, nhưng cần phải tắm rửa một cái mới được."
Mèo rừng mặt đầy đau đớn, thậm chí còn dùng ánh mắt hung ác nhìn người phụ nữ, trước kia mỗi lần làm như vậy, đều sẽ nhận lại ánh mắt chán ghét phản cảm của người phụ nữ.

Nó tin lần này nhất định cũng được.

Nhưng người phụ nữ lại hoàn toàn thờ ơ, thì thầm lẩm bẩm: "Trừng đi, ngươi cứ trừng ta vô tư, nếu ta thật sự tin ngươi hung dữ, ta đúng là đứa ngốc."

Cô sẽ không bao giờ tin con mèo rừng này sẽ đả thương người.

Ngược lại hận không thể bảo vệ nó trong lòng bàn tay.

Đứa bé cũng ngồi trong chậu tắm, xoa xoa vết bẩn trên người, có chút khổ sở nói: "Mẹ ơi, Tiểu Hoa tắm xong hình như biến thành gầy rồi."

Người phụ nữ cũng bật cười: "Đúng vậy, về sau làm nhiều đồ ăn cho Tiểu Hoa ăn nhé."

Đứa bé mặt đầy ngây thơ non nớt nói: "Tốt quá, Tiểu Hoa thích ăn cá khô nhỏ nhất."
Người phụ nữ cũng cười tủm tỉm nói: "Được, về sau mỗi ngày đều cho Tiểu Hoa ăn cá khô nhỏ."

Mèo rừng chỉ có thể nghe hiểu ba chữ cá khô nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, vô cùng hưng phấn kêu lên: "Meo!"

Nó thích cá khô nhỏ nhất.

Quý Thường vội vàng trở về, lại phát hiện trong nhà vô cùng ấm áp.

Mèo rừng luôn bị vợ hắn lạnh nhạt làm lơ, lại được thả ra từ lồng sắt, tùy ý vui vẻ khắp nhà, thậm chí còn chơi đùa với con trai, mà vợ hắn cũng thay đổi bộ dáng ngày trước, dịu dàng nhìn một màn này, tươi cười điềm đạm.

Đã lâu hắn chưa nhìn thấy vợ mình như thế.

Từ sau khi biết con trai không thể kích phát dị năng, vợ hắn liền trở nên hỉ nộ vô thường, tính tình nóng nảy.

Người phụ nữ ngẩng đầu, cười nói: "Ngươi đã về?"

Quý Thường hoảng hốt nói: "Đây.....đây là sao?"
Lúc này người phụ nữ mới kể lại toàn bộ sự việc.

Quý Thường: "......"

Cho nên?

Mèo rừng vì cứu con trai mà bị trọng thương, mà con trai thì vì mèo rừng mà kích phát dị năng?

Sau đó vợ hắn vì vậy mà xúc động, từ đó tiếp nhận mèo rừng, hận không thể ôm nó trong lòng bàn tay?

Chuyện này sao nghe giống như một giấc mơ vậy?

Người phụ nữ nhéo tay chồng mình: "Sao ngươi có vẻ không vui thế?"

Quý Thường vội vàng nói: "Ta.....ta không phải không vui, chỉ là chưa kịp thích ứng."

Người phụ nữ chớp mắt: "Xem ra năng lực tiếp thu của ngươi còn không mạnh bằng ta."

Quý Thường vì mạng sống, chỉ có thể thuận theo: "Đúng đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng."

Người phụ nữ nở nụ cười, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người mèo rừng đang chơi đùa với con trai: "Ta thật sự cảm ơn vì Tiểu Hoa đã đến, cũng cảm ơn nó không ghi hận ta, cũng cảm ơn nó nguyện ý bảo vệ con trai, về sau chúng ta phải chăm sóc Tiểu Hoa cẩn thận, nó là một con thú biến dị rất tốt."
Quý Thường ngơ ngác gật đầu: "Được......"

Người phụ nữ cười cười, lại lần nữa nhìn mèo rừng.

Cảm ơn ngươi.

Tiểu Hoa.

******

Câu chuyện của Tiểu Hoa, không chỉ xảy ra trong một gia đình.

Có rất nhiều người, bởi vì thú biến dị, mà hoàn toàn thay đổi cái nhìn ngày trước.

Bọn họ bắt đầu chân chính tiếp nhận thú biến dị, thậm chí coi nó như chính người thân của mình mà đối đãi.

Một người lại một người, đem câu chuyện của mình post lên mạng, muốn lấy nó để khiến nhân loại hoàn toàn từ bỏ tra tấn thú biến dị, lựa chọn tiếp nhận chúng nó.

Câu chuyện của Tiểu Hoa, khiến vô số người cảm động.

Câu chuyện của Miêu Miêu, cũng khiến mọi người dở khóc dở cười, đồng thời nhịn không được phun tào: [Rõ ràng đều là mèo, nhìn xem Tiểu Hoa nhà người ta nghe lời biết bao nhiêu, vì sao mèo nhà ngươi, lại thích dùng hoa cúc khinh bỉ người như vậy??]
Đối với điều này, chủ nhân của Miêu Miêu cũng rất suy sụp.

Hắn mặt vô biểu tình tạc cá khô, cố gắng làm lơ động vật họ mèo to lớn như hổ rình mồi ở phía sau.

"Meo meo!"

Mèo lớn gào lên đinh tai nhức óc, thiếu chút nữa khiến tai hắn bị điếc, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ném cá khô ra sau, tiếp tục đau đớn kịch liệt tạc cá khô.

Cuộc sống này, thật không thể yên ổn trôi qua.

Mỗi ngày dựa vò bản thân uy phong lẫm lẫm, luôn ức hiếp mình tạc cá khô, cố tình mình lại không thể từ chối Miêu Miêu những lúc như này.

Louis Edgehallu, con mèo có biệt danh là Miêu Miêu đang đắc ý ăn cá khô nhỏ, vui tới quên cả trời đất, không bao giờ muốn biến trở về nguyên hình nữa.

Hình thể như vậy ăn được rất ít.

Đâu như hiện tại, ăn thế nào cũng không đủ nó, đã ghiền biết bao nhiêu!
Sự tồn tại của thú biến dị, chân chính tiến vào tầm mắt của tất cả nhân loại.

Mọi người cũng rõ ràng nhận ra chỗ tốt của thú biến dị.

Trong thời gian ngắn, tất cả video tra tấn thú biến dị trên mạng tinh thế đều biến mất hoàn toàn.

Thay bằng video về thú biến dị tràn ngập hữu ái hoặc là khôi hài.

Càng ngày địa vị của thú biến dị lại càng dâng cao.

Ngay cả trên thị trường, cũng xuất hiện thú bông lấy nguyên hình của Quý Vô Tu làm mẫu, một khi đưa ra thị trường liền tranh đoạt sạch trơn.

Trong thế giới tương lai, thú bông không giống như ở địa cầu cổ không biết nói không động đậy, chỉ là một đồ vật bài trí.

Thú bông hiện giờ, có thể giống 50% so với đồ thật.

Ngoài sức chiến đấu của nó thật sự không thể so sánh với hàng thật ra.

Thì những chỗ khác đều cực kỳ giống nhau.
Biết đứng biết đi biết phản ứng lại với nhân loại, thậm chí còn biết chủ động bán manh kêu a ô a a ô.

Rất nhiều người tỏ vẻ: [Tuy không chiếm được hàng thật, nhưng dùng giả thay thế cũng được.]

[Đừng nói là thật, ta hiện tại ngay cả giả cũng không đoạt được! Rốt cục là ai đê tiện vô sỉ như vậy! Lập tức mua hết tất cả thú bông đi rồi!!!]

[Không sai! Còn có để cho nhau cùng vui vẻ sờ thú biến dị không? Mỗi người một con thú bông không được sao? Sao lại phải quá đáng như vậy?]

[Rốt cục là người nào mua đi rồi, đứng ra xem ta có đánh chết ngươi hay không!!!]

Nhưng điều này, vẫn còn là một bí ẩn.

Không ai biết......

Rốt cục là tên khốn kiếp nào đã mua hết thú bông rồi.

Giờ phút này Otis mặt đầy âm trầm, cũng khiếu nại công ty sản xuất thú bông: "Chưa được sự cho phép của ta, các ngươi không thể tùy tiện sử dụng quyền chân dung của nó."
Đối phương lập tức kinh sợ, tiến hành xin lỗi: "Thực xin lỗi nguyên soái, chúng tôi nhất định sẽ có bồi thường cho thú biến dị của ngài."

Otis mặt đầy lãnh khốc nói: "Không cần, về sau không cho phép sản xuất sản phẩm này nữa."

Đối phương vội vàng gật đầu: "Vâng, chúng tôi đã biết."

Otis mặt vô biểu tình ngắt máy, nhìn thú bông bị chất đống trong góc, tâm trạng càng thêm đau đớn kịch liệt.

Cục cưng nhỏ là của mình.

Không ai được có nó.

Cho dù là giả cũng không được.

******

Giờ phút này Triệu Lợi Binh đang tán gẫu với Quý Vô Tu, dường như anh nghĩ ra điều gì, nói: "Biết không, có công ty sản xuất thú bông sinh học, lấy hình dáng của ngươi làm mẫu, một khi đưa ra thị trường liền bị cướp sạch."

Quý Vô Tu đang ăn, kết quả bị tin tức này làm cho sợ tới mức ho khan: "Sau.....sau đó thì sao?"
Triệu Lợi Binh mặt vô biểu tình nói: "Cũng không biết là tên khốn kiếp nào đã mua đi hết, ta ngay cả một con cũng không mua được."

Tâm trạng nặng nề.

Quý Vô Tu: "......"

Đậu má.

Hàng thật đang ở trước mặt ngươi, kết quả ngươi lại thích một con thú bông hàng giả?

Otis mới có biệt danh 'tên khốn kiếp' vừa vặn đi tới: "......"