Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 132: Cố vấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun



Y không hề có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.

Thậm chí còn không hiểu sao sinh ra một tia hoảng loạn.

Từ đầu tới cuối, y cũng không biết hệ thống thế mà còn có thể nâng cấp.

Nhưng mặc kệ thế nào, việc vẫn còn sử dụng được các kỹ năng nhiều ít cũng khiến Quý Vô Tu có cảm giác an ủi nhất định.

Giờ phút này đang xế chiều.

Otis nhìn đồng hồ, nhíu mày liên hệ Triệu Lợi Binh.

"Nguyên......nguyên soái." Giọng nói của Triệu Lợi Binh ở bên kia có vẻ rất khẩn trương.

Giọng nói của Otis có chút nặng nề vang lên: "Còn không mau mang nó về?"

Triệu Lợi Binh nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn còn thú biến dị đang ăn vui vẻ, lắp bắp nói: "Nguyên soái, chúng tôi lập tức trở về."

Otis ừ một tiếng, nhanh chóng ngắt liên lạc.

Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe được rõ ràng, cũng không biết tại sao, cứ cảm thấy trong lòng hơi hoảng hốt.

Y theo bản năng cảm giác được Otis hình như tức giận.

Nghĩ cũng phải, hành động của y ngày hôm nay đúng là có chút quá đáng.

Hoặc là nói tương đối quá đáng.

Cũng không trách được Otis sẽ tức giận như vậy.

Một người một thú hai mặt nhìn nhau, sôi nổi thở dài.

Sau khi trở về, có lẽ sẽ không tránh khỏi bị Otis mắng chửi một trận.

Chỉ nghĩ tới đã thấy sợ hãi.

Nhưng cho dù có sợ hãi.

Thì vẫn phải về nhà.

Triệu Lợi Binh bất đắc dĩ đứng lên: "Đi thôi?"

Quý Vô Tu uể oải nói: "Ừ."

Lại ngồi máy bay chiến đấu quay về trang viên.

Một người một thú vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy Otis đứng ở bên ngoài mặt đầy âm trầm.

Thoạt nhìn khí thế lạnh lùng.

Quý Vô Tu sợ tới mức không nhịn được lùi về phía sau vài bước.

Đặc biệt là Triệu Lợi Binh, đã sớm sợ tới mức nhũn cả chân, hận không thể quay đầu về lại máy bay chiến đấu.

Otis vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động nào, hắn nhìn một người một thú hỏi: "Chơi đủ rồi?"

Quý Vô Tu: "......"

Triệu Lợi Binh toát cả mồ hôi lạnh.

Tuy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý bị Otis mắng.

Nhưng khi sự tình thật sự xảy ra thì.

Anh vẫn không thể giải thích được mà sợ hãi.

"Nguyên......nguyên soái." Triệu Lợi Binh định giải vây cho Quý Vô Tu: "Nó không phải cố ý."

Otis bình tĩnh nhìn Triệu Lợi Binh, nói: "Ta biết, chuyện này không trách ngươi, ngươi đi về trước đi."

Triệu Lợi Binh lập tức nhìn Quý Vô Tu bằng ánh mắt đồng tình.

Vào ngay lúc này.

Anh rất khó để cùng tiến cùng lui với con thú biến dị này.

Dù sao, cho dù có chuyện gì, Otis cũng sẽ không xúc phạm tới con thú biến dị này, cùng lắm chỉ mắng chửi một hồi thôi.

Dưới bầu trời này có ai không biết người thương con thú biến dị này nhất chính là nguyên soái Otis chứ.

"Ngươi bảo trọng nhé." Triệu Lợi Binh nhanh chóng nói một câu, liền giống như lòng bàn chân bôi dầu rời đi.

Quý Vô Tu nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy nghẹn khuất vì hành vi vô sỉ như vậy của Triệu Lợi Binh.

Cuối cùng Otis lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Có thời gian tức giận người khác còn không bằng lo lắng cho chính ngươi trước đi."

Lời nói bình tĩnh mang theo vô hạn sát khí bên trọng.

Quý Vô Tu không nhịn được co rúm người lại, bản năng dùng ánh mắt nhút nhát nhìn đối phương, giống như một bé đáng yêu vừa đáng thương vừa bất lực lại rất ham ăn.

Otis: "......"

Lại là chiêu này.

Mỗi lần đều dùng chiêu này.

Nhưng hắn sẽ không dễ dàng bị lừa.

Đừng có mơ dùng vẻ đáng yêu mê hoặc mình đi.

Quý Vô Tu thấy thế, không nhịn được nhụt chí cúi đầu, uể oải nói: "Ta sai rồi."

Otsi vẫn kìm nén lửa giận.

Chỉ cần hắn nhớ tới việc con thú biến dị này làm.

Lại càng thêm tức giận.

Quý Vô Tu từ khi lên tới cấp 7, tự nhiên không sợ Otis cấp 6.

Nhưng không biết tại sao.

Bởi vì chột dạ khiến y co rúm người lại, nhanh chóng bắt đầu tự mình biện giải: "Rất xin lỗi, là ta không đúng, ta không nên đi ra ngoài, càng không nên hành động theo cảm tính."

Nói rồi.

Y thật cẩn thận nhìn Otis.

Nhưng vẻ mặt đối phương vẫn lạnh lùng nghiêm túc vô cùng.

Quý Vô Tu lại cúi đầu, tiếp tục xin lỗi: "Hơn nữa ta còn mang theo Triệu Lợi Binh đi làm chuyện xấu, còn khiến việc này ồn ào lớn như vậy."

Nhưng càng nói, giọng là càng nhỏ đi.

Bởi vì Otis hình như càng lúc càng tức giận.

Năng lượng quanh thân trở nên cuồng bạo.

Vẻ mặt Quý Vô Tu lúng túng.

Hoàn toàn không biết mình đã nói sai ở đâu.

Trên thực tế.

Giờ phút này tâm trạng của Otis rất phức tạp.

Cũng càng thêm tức giận.

Nhưng hắn cũng không muốn lộ ra ngoài.

Sợ dọa đến cục cưng nhỏ tựa hồ rất sợ mình.

Có đôi khi hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Một cục cưng nhỏ rõ ràng mạnh hơn mình, làm sao cũng chỉ biết sợ mình chứ.

Hắn chỉ có thể dùng vẻ ngoài bình tĩnh, che giấu tất cả hơi thở mãnh liệt đáng sợ đi, cố gắng bình tĩnh nói: "Ta chưa từng trách cứ ngươi."

Quý Vô Tu ngẩng đầu: "Hả?"

Lời này là có ý gì?

Otis tùy ý ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay với cục cưng nhỏ, giọng nói trầm thấp vang lên: "Lại đây."

Quý Vô Tu yên lặng bước qua.

Nhìn từ xa, thân thể tròn trị đầy đặn, cực kỳ giống bánh trôi ngon miệng, cứ như bị đè xuống mặt đất.

Otis thấy thế, không nhịn được vươn tay xoa nhẹ mấy cái lên bộ lông đó.

Quý Vô Tu bị xoa thành bánh trôi xù lông vẻ mặt sững sờ.

Sâu sắc cảm thấy Otis gọi mình tới đây là để xoa lông mình.

Otis nhìn đã hiểu ánh mắt của cục cưng nhỏ.

Không nhịn được nắm hờ nắm tay, ho khan vài tiếng, sửa vẻ mặt thành bộ dáng nghiêm túc đứng đắn.

Lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Hôm nay ngươi làm rất tốt."

Quý Vô Tu: "......"

Cư nhiên khen mình?



Otis hỏi ngược lại: "Bảo vệ đồng bạn mà mình quan tâm, vì thế mà báo thù những người thương tổn chúng nó, có gì sai sao?"

Quý Vô Tu lắc đầu.

Nhưng y lại không nhịn được chần chừ: "Vậy....vì sao vừa rồi ngươi lại tức giận?"

Y nhìn thấy rõ mà.

Chắc chắn Otis tức giận.

Otis vừa nhớ tới việc này, lại càng tức đến nghiến răng: "Không nhìn ra, quan hệ của ngươi vừa Triệu Lợi Binh thật không tồi."

Quý Vô Tu theo bản năng nói: "Kỳ thực.....cũng không thân quen lắm."

Otis mặt vô biểu tình nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?"

Quý Vô Tu trầm mặc.

Lời này đúng là có chút khó tin.

Otis nắm lấy lỗ tai cục cưng nhỏ, tâm trạng nặng nề nói: "Mặc kệ về sau có chuyện gì, đều phải tới tìm ta, biết chưa?"

Lời nói tràn đầy tính uy hiếp.....

Quý Vô Tu túng túng nói: "Ta về sau có việc nhất định sẽ tìm ngươi xin giúp đỡ trước, như vậy......được không?"

Thật cẩn thận thăm dò dưới sự tức giận của lão đại.

Cho dù Otis biết việc này rất không đáng tin, nhưng vẫn cảm thấy sung sướng không thôi.

Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt của hắn lập tức trở về bộ dáng nghiêm túc.

Hắn phải rụt rè.

Không thể vì chút việc nhỏ này liền vui mừng lộ ra mặt.

Quý Vô Tu: "......"

Vẻ mặt sao muốn đổi là đổi được vậy.

********

Cảm giác trở lại trang viên thật tốt.

Nhưng người xung quanh lại đầy mặt giật mình.

Giống như một con thú biến dị có thể nói được rất hiếm lạ.

"Ngươi nói sao bọn họ không thể bình tĩnh một chút vậy?"

Quý Vô Tu lắc đầu thở dài, vô cùng uể oải.

Nói rồi.

Y ngẩng đầu, nhìn mèo đen ngồi trước mặt mình: "Miêu Miêu, ngươi nói có đúng không?"

Louis Edgehallu chịu đựng ý nghĩ muốn cắn thú biến dị thú, lặp lại nói: "Meo!"

—— Ta không phải tên Miêu Miêu.

Quý Vô Tu: "......"

Louis Edgehallu ưỡn ngực, lấy ngữ khí vô cùng kiêu ngạo nói: "Meo meo meo!"

—— Ta tên Louis Edgehallu.

Quý Vô Tu mặt đầy sững sờ.

Sao cái tên này có vẻ cao quý như vậy.

Dường như hiểu được vẻ mặt chấn động của Quý Vô Tu, mèo đen càng thêm kiêu ngạo run rẩy râu: "Meo."

—— Đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi ta là Louis.

Quý Vô Tu: "......"

Một con mèo nhà quê bản địa.

Vì sao lại có cái tên không phù hợp phong cách như vậy?

Nhưng lời này, cũng không thể nói ra với con mèo đen có tính tình kiêu ngạo này được.

Vì thế Quý Vô Tu chỉ có thể bắt buộc sửa miệng, gọi đối phương là Louis.

Tuy từ khi lăn lộn với đám thú biến dị, mèo đen hoàn toàn biến từ mèo quý tộc trở thành mèo hoang vườn nhà.

Nhưng trong xương cốt của nó, dù sao vẫn là con mèo đen có tên Louis Edgehallu.

Trong khoảng thời gian này nó hiểu biết được rất nhiều thứ.

Cũng rất rõ ràng con thú biến dị trước mắt này, rốt cục đã làm ra việc kinh thiên động địa tới mức nào.

Louis Edgehallu rất tò mò hỏi: "Meo?"

—— Ngươi không sợ bị nhân loại bắt lại sao?

Quý Vô Tu hỏi ngược lại: "A ô?"

—— Vì sao phải bị bắt lại?

Mèo đen cũng sững sờ vài giây, tỏ vẻ nói: "Meo meo meo!"

—— Nhân loại biết ngươi có thể nói, bọn họ có lẽ sẽ đem bắt ngươi lại.

Quý Vô Tu trầm mặc vài giây, nói: "A ô?"

—— Bọn họ không dám, có lẽ không đánh lại được ta chăng?

Mèo đen cũng trầm mặc.

Đúng vậy.

Nó luôn nghe thấy rất nhiều nhân loại nói con thú biến dị này rất lợi hại.

Cũng là con thú biến dị này đã đánh bại sâu biến dị cấp 6.

Bảo vệ hành tinh này.

Bảo vệ nhân loại.

Mặc dù đã biết nó có thể nói.

Nhưng vậy thì sao chứ.

Không biết Louis Edgehallu nghĩ tới điều gì, vẻ mặt càng trở nên phức tạp.

Quý Vô Tu: "......"

Cứ cảm thấy con mèo đen này, là một con mèo có chuyện xưa.

Nhưng tính cảnh giác của nó rất mạnh.

Căn bản không muốn tiết lộ chuyện quá khứ.

Cho tới giờ, Quý Vô Tu cũng chỉ biết con mèo đen này có chỉ số thông minh rất cao, tựa hồ lại lịch không rõ, trong xương cốt luôn sẽ lơ đãng lộ ra thân phận địa vị bất phàm.

Hơn nữa tên của nó.

Tựa hồ càng phụ trợ thêm vẻ thần bí.

Nhưng mà.

Một con mèo nhà quê bình thường, rốt cục có thể có chuyện xưa truyền kỳ như thế nào chứ?

Quý Vô Tu tỏ vẻ: Nghĩ không ra.

Nhưng mặc kệ thế nào.

Sau khi trò chuyện với con mèo này xong, tâm trạng thật sự tốt lên rất nhiều.

Lý Chu Hiến nghe nói con thú biến dị kia thích nhất là ăn.

Nếu không nó cũng không thể béo tới mức như vậy được.

Hắn cố ý chuẩn bị không ít đồ ăn vặt, chuẩn bị mang sang cho hai con thú biến dị ăn.

Ngoài cửa sổ, hai con thú biến dị vẻ mặt khác nhau, nhưng lại nói chuyện vô cùng hài hòa.

"Meo meo meo!"

"A ô."

"Meo?"

"Ngao."

Mỗi một tiếng kêu, đều tràn ngập cảm xúc khác nhau.

Bởi vậy có thể thấy được.

Nội dung tán gẫu của chúng nó, có lẽ rất phức tạp.

Nghĩ tới đây, Lý Chu Hiến liền không nhịn được mà khẩn trương, hắn hít sâu mấy hơi, mau chóng bưng đồ ăn ra ngoài.

Hai con thú biến dị nghe được tiếng bước chân, đồng loạt nhất trí quay đầu, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống mâm đồ ăn đang toát ra mùi thơm.

"Meo!"

Mèo đen hưng phấn bò dậy, chạy quanh chân Lý Chu Hiến không ngừng cọ tới cọ lui, phát ra tiếng kêu meo meo.

Lý Chu Hiến nghe được, trái tim hận không thể hòa tan, lập tức lấy đồ ăn trên mâm đặt bên miệng mèo đen: "Nào, nếm thử xem."

Mèo đen vội vàng cắn xuống một ngụm.

Nhưng lại thật cẩn thận nhớ kỹ không thể làm ngón tay của Lý Chu Hiến bị thương.

Ngón tay nhân loại, rất yếu ớt.

Nếu thật sự cắn phải, chỉ sợ ngón tay này sẽ bị cắn đứt.

Mèo đen nhai nhai, hạnh phúc híp cả hai mắt.

Cái đuôi dựng thẳng cao cao, cũng hơi lắc lư.

Để biểu đạt nội tâm hưng phấn của mình.

Lúc này Lý Chu Hiến mới đặt ánh mắt lên trên người con thú biến dị cách đó không xa.

Nó thoạt nhìn ôn hòa và tò mò.

Không hề có vẻ táo bạo và đáng sợ như trong video lúc trước.

Thực lực của nó mạnh tới nỗi có thể phá hủy toàn bộ thành phố, nhưng cố tình con thú biến dị này lại đang liều mạng bảo vệ đồng loại, bảo vệ con người.

Bảo vệ hành tinh đang ở bờ vực nguy hiểm này.

Lý Chu Hiến không hề sợ nó một chút nào.

Ngược lại.

Còn cảm thấy vô cùng cảm kích.

Thậm chí là có chút thương xót.

Hiện giờ tất cả thú biến dị có được hạnh phúc và bình yên không dễ dàng.

Tất cả đều là kết quả do sự cố gắng và trả giá của con thú biến dị này.

Con thú biến dị như vậy, làm sao có thể không khiến hắn cảm thấy khâm phục chứ.

"Đây là đồ ăn vặt ta làm, tuy không phải thứ gì đáng giá, nhưng....ăn khá ngon." Lý Chu Hiến có chút khẩn trương, ấp úng nói lời này.

Nói thực ra.

Đây là đầu tiên hắn nghiêm túc nói chuyện với thú biến dị như vậy.

Cứ luôn cảm thấy có chút không thích ứng.

Con thú biến dị kia chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt có lẽ là cười, giọng nói mềm mại vang lên: "Cảm ơn."

Lý Chu Hiến khẩn trương xoa tay: "Vậy nếm thử nhé?"

Vẻ mặt chứa đầy chờ mong.

Quý Vô Tu không tiện từ chối, liền ăn thử mấy miếng.

Hương vị còn rất không tồi.

Lý Chu Hiến lập tức vui như nở hoa.

Nhưng mèo đen lại không nhịn được mài móng vuốt, vị chua đều sắp xông ra từ trong lòng.

Nó nhanh chóng chạy tới, bắt đầu hướng về phía Lý Chu Hiến không ngừng bán manh.

Quả nhiên lực chú ý của Lý Chu Hiến bị kéo về, vội vàng dỗ dành một trận, trực tiếp dỗ dành mèo đen đang xù lông trở nên ngoan ngoãn nghe lời.

Quý Vô Tu: "...... "

Thật là không muốn nhìn.

Lý Chu Hiến xoa mèo đen, lại không nhịn được hỏi Quý Vô Tu: "Miêu Miêu nó vừa mới nói gì vậy?"

Quý Vô Tu lộ ra ánh mắt thương hại.

Mèo đen vừa nghe thấy lời này, lập tức dựng đứng lỗ tai meo meo meo với Quý Vô Tu, mang theo vẻ khẩn trương.

Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến không thôi.

Con mèo này nói xấu Lý Chu Hiến, lại sợ bị người ta nghe được.

Nhưng mặc kệ thế nào, trong thời gian này y phải trở thành bạn tốt của mèo đen.

Tự nhiên y sẽ không bán đứng mèo đen: "Cái này không thể nói cho ngươi."

Lý Chu Hiến: "......"

Càng tò mò mèo đen nói gì đó.

Tạm biệt Lý Chu Hiến và mèo đen, Quý Vô Tu chuẩn bị quay về vườn thú nghỉ ngơi.

Nhưng trên đường gặp được đám người hầu, sôi nổi dùng ánh mắt mới lạ khẩn trương nhìn mình.

Lại như tò mò.

Mặc dù từ đầu tới đuôi không có ánh mắt ác ý nào, nhưng vẫn khiến Quý Vô Tu cảm thấy rất là không quen.

Tin rằng qua một thời gian nữa.

Những người này sẽ từ từ quen dần.

Cũng sẽ không đại kinh tiểu quái giống như bây giờ.

Nhưng như này cũng chưa coi là hết.

Những người hầu đó có lẽ sẽ lo lắng ảnh hưởng tới con thú biến dị này mà không cố ý tới đây quấy rầy cuộc sống hàng ngày của nó.

Nhưng tiểu đội sói đói thì khác.

Bản thân Sói Đói đã rất thích con thú biến dị này.

Hơn nữa đã biết việc thú biến dị có thể nói, lập tức kích động không kiềm chế được, hận không thể mỗi ngày đều phải cùng nó một chỗ lải nhải không ngừng.

"Buổi sáng tốt lành." Sói Đói không biết từ chỗ nào chui ra nhanh chóng đuổi kịp con thú biến dị kia, ý đồ tìm kiếm đề tài.

Nhưng mà cả đường đi.

Con thú biến dị kia vẫn luôn duy trì vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Đủ rồi đấy.

Đối phương đã nói mãi gần nửa tiếng rồi.

Hai mắt Sói Đói phát sáng nhìn con thú biến dị này, càng nhìn càng thích.

Nhưng con thú biến dị này có vẻ không thích nói chuyện với mình thì phải.

Điều này làm cho Sói Đói cảm thấy có chút uể oải.

Hôm nay thú biến dị, vẫn không nói chuyện với mình.

Không vui.

Quý Vô Tu cũng thực không vui.

Lúc trước y đã nói với Sói Đói mấy câu.

Kết quả Sói Đói phản ứng quá mãnh liệt.

Lập tức ở đằng kia mặt hưng phấn đỏ bừng, quơ chân múa tay.

Đắm chìm trong cảm giác vui sướng chấn động vì con thú biến dị mình yêu thích nhất cư nhiên có thể nói, khó có thể tự kiềm chế.

Sói Đói tiếp tục tìm đề tài, ý đồ khiến con thú biến dị này có thể để ý tới mình.

Nhưng hắn nhiều lần thử nhiều lần thất bại, nhiều lần thất bại nhiều lần thử.

Cuối cùng Quý Vô Tu không chịu được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ dừng lại, rất là bình tĩnh nói: "Nói đi, ngươi rốt cục muốn hỏi điều gì, ta đều sẽ trả lời ngươi."

Sói Đói ôm ngực.

Giống như bị việc thú biến dị có thể nói manh đến tim gan run rẩy.

Không ngừng cống hiến điểm bán manh.

Quý Vô Tu hiện giờ tuy đã chướng mắt ít điểm bán manh này, nhưng vẫn cảm thấy rất là vui vẻ.

Dù sao chân muỗi cũng là thịt.

Tốt xấu có thể tích tiểu thành đại.

Chờ tới khi Sói Đói vất vả bình tĩnh trở lại, hắn mới hỏi: "Ngươi vẫn luôn biết nói chuyện sao?"

Hai mắt chứa đầy chờ mong.

Quý Vô Tu bình tĩnh gật đầu.

Sói Đói lại lần nữa ôm ngực, lại lần nữa cống hiến không ít điểm bán manh cho Quý Vô Tu.

Quý Vô Tu hỏi lại: "Còn có chuyện gì nữa không?"

Giọng sữa quá đáng yêu.

Sói Đói bị đáng yêu tới mặt đỏ bừng, đột nhiên lắc đầu, thỏa mãn nói: "Không có, không có chuyện gì, ta chết cũng không tiếc."

Quý Vô Tu: "......"

Nói thật ra.

Cái dạng này của Sói Đói vẫn khiến Quý Vô Tu có một chút xíu cảm động.

"Vậy....ta đi nhé?"

Tuy Sói Đói có chút luyến tiếc, nhưng nghĩ tới mình đã đạt thành thành tựu #Nói chuyện với thú biến dị yêu quý#, chỉ có thể khó khăn gật đầu, khẩu thị tâm phi nói: "Được, đi đi."

Không.

Xin đừng đi.

Ta còn chưa nói chuyện đủ đâu!

Còn chưa trò chuyện đủ với thú biến dị, chưa sờ sờ lông nữa mà.

Nhưng Quý Vô Tu lại lập tức hiểu được ánh mắt của Sói Đói, lập tức quay đầu rời đi, vô cùng dứt khoát quyết tuyệt.

Sói Đói chỉ có thể si ngốc nghìn bóng dáng quả cầu lông càng đi càng xa.

Cuối cùng thở dài một hơi thật sâu.

Thú biến dị đáng yêu biết bao nhiêu.

Sao nó lại không phải là của mình nhỉ.



Cho tới giờ còn bị vô số người nói chuyện say sưa.

Đến giờ mọi người vẫn không thể tin nổi con thú biến dị kia lại có thể nói được, có được chỉ số thông minh cực kỳ cao.

Cái loại cảm giác này.

Quả thực là không cách nào hình dung.

Nhưng quan trọng hơn là, mọi người suy ngẫm về lời nói của con thú biến dị ngày đó.

[Về sau mọi người đều có thể tự do vào rừng rậm thông đồng thú biến dị?]

[Không còn phải lo Otis sẽ đến bắt người?"

[Lầu trên ngươi nói sai rồi, buôn bán thú biến dị vẫn phải bị bắt lại, ngươi chỉ có thể khiến thú biến dị tự nguyện đi theo ngươi mới được.]

Cũng có người lo lắng sốt ruột về điều này: [Nhưng chẳng may nó không muốn, thì phải làm sao?]

[Làm ơn đi, cho dù nó không muốn, ngươi tốt xấu cũng có cơ hội để nếm thử, nhưng nếu là trước kia, ngươi không có mấy triệu tinh tế tệ, mơ tưởng mua được thú biến dị, so sánh với nhau, ngươi không cảm thấy hiện tại cơ hội lớn hơn nhiều sao?]

[Lầu trên nói rất đúng, trước kia, chỉ có người có quyền thế mới có được thú biến dị, mà hiện tại, mọi người đều dựa vào bản lĩnh.]

[Tuy mất đi cơ hội có thể mua thú biến dị, nhưng lại nhiều lựa chọn hơn, không tốt sao?]

[Thú biến dị đã không còn là thú biến dị như trước kia nữa, ta hi vọng loài người có thể thử chung sống hòa thuận với chúng, không cần mua bán, không cần giết hại, cùng nhau sinh sống trên hành tinh tươi đẹp này, cùng nhau chống lại nguy cơ trùng triều.]

[Nó có lý, vậy có ai muốn đi tới khu rừng rậm C2 với ta không?]

[Ta báo danh!]

[Được, chúng ta liên hệ riêng!]

Chuyện như vậy.

Mỗi ngày đều xảy ra.

Dù sao thú biến dị trong rừng rậm, cũng không phải đều ôn hòa vô hại.

Chúng nó sinh sống trong hoàn cảnh rừng rậm đầy nguy cơ, tự nhiên sẽ tràn ngập tính công kích và cảnh giác.

Loài người không muốn thương tổn thú biến dị, cho nên cần phải thử kết đội với nhau tiến vào rừng rậm mới được.

Đồng thời.

Người hiểu biết về rừng rậm, liền nghĩ ra một cách.

Đó chính là làm người dẫn đường, dẫn dắt những người cần thú biến dị vào rừng rậm.

Nghề nghiệp như vậy rất nhanh trở nên phổ biến.

Cũng có nhiều người muốn xin lời khuyên từ những người có thú biến dị.

[Xin hỏi làm cách nào để lấy lòng một con hổ biến dị? Ngày đầu tiên nó nhìn thấy ta, liền rống lên với ta rất lâu, nó đây là có ý gì?]

[Lầu trên, căn cứ kinh nghiệm nuôi hổ của ta mà phán đoán, có lẽ nó đang chửi ngươi cút đi.]

[A cảm ơn đã giải đáp!]

[Xin hỏi, ta gặp được một con tiểu li miêu, rất đáng yêu, xin hỏi dùng cách nào để khiến nó không sợ hãi ta?]

[Cách thứ nhất, cho cá khô nhỏ, cách thứ hai cho cá khô nhỏ, cách thứ ba, cho cá khô nhỏ!]

[Cảm ơn lời khuyên của lầu trên, ta liên tục vài ngày đều cho cá khô nhỏ, nó hiệ tại vẫn luôn vểnh mông cho ta ngửi, là có chuyện gì!!!!]

[Lầu trên, chúc mừng ngươi, nó coi ngươi trở thành mèo, ngươi nhất định phải nỗ lực giả thành mèo, cuối cùng thông đồng nó!]

Các loại bình luận xin giúp đỡ cố vấn ùn ùn không dứt.

Mọi người đều hi vọng có thể chung sống hài hòa với thú biến dị.

Cho nên.

Có không ít người bởi vậy mà đưa ra không ít lời khuyên.

Không ngờ thật đúng là có người thành công đánh tốt quan hệ với thú biến dị.

Cùng nhau sinh sống trong rừng rậm.

Tuy nguyên thủy, nhưng hòa thuận vui vẻ.

Bọn họ tính toán dùng thời gian cùng làm bạn, khiến thú biến dị dần dần quen với sự tồn tại của mình, hơn nữa còn có thể bồi dưỡng độ ăn ý.

Cớ sao mà không làm chứ.

Đương nhiên.

Cũng có người thử tiếp xúc với thú biến dị.

Nhưng phương pháp quá mức vội vàng, khiến thú biến dị cảm thấy bất an, do đó liên tục cảnh gáo rít gào vài lần.

Nhưng người này vẫn dùng biện pháp như vậy tiếp cận.

Cuối cùng chọc giận cho thú biến dị không chịu đựng được, nhanh chóng tấn công gã.

Gã theo bản năng muốn tấn công lại thú biến dị.

Lại vừa vặn bị người nghe được động tĩnh tới ngăn lại.

Người nọ phẫn nộ không thôi, gào lên: "Đừng ngăn cản ta."

Gã hung tợn nhìn chằm chằm con thú biến dị không ngừng gầm gừ kia, hận không thể lập tức giết chết nó.

Con thú biến dị đáng chết.

Người vừa chạy tới sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn vội vàng xua xua tay, ý bảo con thú biến dị kia mau chạy đi.

Thú biến dị có được chỉ số thông minh nhất định.

Tuy nó không tiếp xúc với nhân loại, nhưng vẫn có thể hiểu được thủ thế của người này.

Nó đứng tại chỗ, hưng tợn nhìn chằm chằm nhân loại kia, do dự ba giây sau đó nhanh chóng quay đầu rời đi.

Người nọ thấy thế, định đuổi theo, hiển nhiên là muốn gây phiền toái cho con thú biến dị kia.

Kết quả lại bị người tốt bụng lại lần nữa ngăn lại, ngữ khí không tốt nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Người nọ vội vàng hất tay đối phương ra, khẩu khí tức giận: "Liên quan gì tới ngươi?"

Người tốt bụng lắc đầu: "Không liên quan tới ta, nhưng ngươi muốn thương tổn thú biến dị, vậy sẽ liên quan tới ta."

Hắn tuyệt đối không cho phép ai thương tổn thú biến dị.

Người nọ lập tức tức giận, chỉ vào cánh tay mình nói: "Nó làm ta bị thương, ngươi không thấy sao? Mạng của thú biến dị quý, chẳng lẽ mạng của ta không quý sao?"

Người tốt bụng lập tức cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Bản tính của con thú biến dị kia rất cẩn thận nhát gan, trừ khi là ngươi ép nó, nếu không nó tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công nhân loại."

Người nọ tức khắc cứng họng, lại mạnh mẽ giải thích: "Mỗi con thú biến dị có tính cách khác nhau, chính nó đã chủ động tấn công ta trước."

Người tốt bụng à một tiếng, nói: "Nếu như vậy, dứt khoát đi cùng ta ra ngoài một chuyến, chúng ta đi nhắn lại ở blog của Otis, để con thú biến dị kia tìm hiểu tình huống của con thú biến dị vừa rồi, xem xem rốt cục có phải nó ra tay làm ngươi bị thương trước hay không!"

Đáy mắt người nọ hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng giãy giụa: "Nguyên soái Otis bận rộn, con thú biến dị kia cũng rất bận, chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền bọn họ."

Người tốt bụng lắc đầu, vẫn giữ chặt người nọ, nói năng đầy khí phách: "Ngươi là người tâm thuật bất chính, nếu thực sự có thú biến dị vô tội bị ngươi lừa đi, chắc chắn sẽ gặp họa, ta muốn nhắn việc này cho Otis biết."

Đến lúc đó sẽ có người liên quan đi ra xử lý chuyện này.

Tuyệt đối không để người này tiếp cận bất cứ con thú biến dị nào.

Người nọ lập tức luống cuống, tốc độ giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Xung quanh có ba người nghe tiếng chạy tới, khi hiểu ra sự việc lập tức tức giận không thôi nói: "Thật quá đáng."

Mấy người nhanh chóng giúp đỡ người tốt bụng khống chế người nọ, hơn nữa đưa ra ngoài rừng rậm.



Từ lâu Otis đã hạ lệnh cho cấp dưới chú ý phần bình luận của mình.

Cho nên khi cấp dưới phát hiện tin tức này, lập tức báo cho Otis, thỉnh cầu quyết sách.

Sau khi Otis xác nhận chuyện này là thật hay giả, lập tức ra mệnh lệnh mới.

[Bất cứ ai ép buộc hoặc đe dọa thú biến dị bằng những thủ đoạn không phù hợp hoặc bạo lực, sẽ bị mất tư cách có được thú biến dị, đồng thời tiến vào sổ đen, một khi phát giác người trong sổ đen lén nuôi thú biến dị, tự gánh hậu quả.]

Bốn chữ cuối cùng.

Lập tức dập tắt tâm tư của người có chủ ý xấu.

Không ai muốn bởi vì chuyện nhỏ này mà bị trừng phạt.

[Thành thật thành lập tình cảm với thú biến dị, dùng tình yêu và sự chân thành cùng thời gian làm bạn với nó, che chở nó, nhất định nó sẽ báo đáp lại tình cảm của ngươi.]

[Nhưng đồng thời, khi ngươi mang ý đồ xấu, nó chỉ biết lộ ra nanh vuốt với ngươi.]

Quý Vô Tu cũng nghe nói về chuyện này.

Đương nhiên.

Đây vẫn là chính miệng Otis tự mình nói ra.

Đối với điều này, Quý Vô Tu vô cùng cảm kích, thiếu chút nữa liền nước mắt lưng tròng: "Otis, thật sự cảm ơn ngươi."

Otis ngẩng đầu, hơi hơi nhếch môi, lại không nói một lời xoa xoa cục cưng nhỏ.

Không cần cảm ơn.

Hắn thích che mưa chắn gió cho cục cưng nhỏ.

Thay nó giải quyết tất cả phiền não.

Hơn nữa vui vẻ chịu đựng.