Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 163: Trao đổi



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Biết được thế giới mà sâu biến dị sinh tồn không khác mấy với thế giới của con người.

Như vậy trùng động kết nối với một thế giới khác cũng thích hợp nhân loại sinh tồn, cộng với kinh nghiệm của Louis Edgehallu, càng hỗ trợ suy đoán của Sói Đói, như vậy vấn đề đặt ra tiếp theo là, mọi người phải làm thế nào mới được đây?

Sói Đói tỏ vẻ, tốt nhất là chế tạo một thiết bị tiến vào trùng động thăm dò tình hình, nếu không phát hiện vấn đề gì khác, liền có thể suy xét tới việc đưa người đi vào.

Ý tưởng này vẫn khiến không ít người cảm thấy kinh sợ không thôi, dù sao đại đa số người theo bản năng đều có cảm giác sợ hãi cực kỳ mãnh liệt với thế giới trùng động, từ xưa tới nay, thậm chí khoa học kỹ thuật nhảy vọt phát triển như ngày hôm nay, cũng chưa từng có ai dám đưa ra kiến nghị và ý tưởng đáng sợ như vậy.

Cũng không thể không nói, Sói Đói đúng là nhà khoa học trời sinh, cũng chỉ có hắn mới có gan khiêu chiến khám phá những lĩnh vực mới và thế giới chưa được biết đến.

Bởi vì tiếp theo, hắn tỏ vẻ mình cũng sẽ tiến vào trùng động để điều tra phân tích, bởi vì chỉ phái người vào vẫn chưa đủ, ít nhất còn cần phải có nhà khoa học và tổ nghiên cứu mới được.

Có người tỏ vẻ đối với thế giới tương lai mà nói, Sói Đói không kém gì một tài nguyên nhân lực quý giá, quyết không để hắn rơi vào nguy hiểm, thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng.

Tự nhiên Sói Đói cũng biết, nhưng đối với thế giới không biết không có nửa điểm sợ hãi, chỉ có tinh thần ham học hỏi và khám phá những điều chưa biết xung quanh, hắn áp chế kích động nói: "Cho tới giờ, chưa có một ai đi vào trùng động, huống hồ, ngoài ta ra, trên đời này còn có nhân viên nghiên cứu nào có gan đi vào?"

Lời này lập tức khiến mọi người á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, thế giới hiện nay, quân y và nhân viên nghiên cứu, không thể nghi ngờ là đối tượng trọng điểm bảo vệ cho thế giới tương lai, tất cả nhiệm vụ nguy hiểm đều không có sự tham gia của những người này, càng đừng nói là hoạt động cực kỳ nguy hiểm như này.

Đương nhiên, ngoại trừ Sói Đói, bởi vì trình độ nguy hiểm của hắn quá đáng sợ, cho nên mất đi sự bảo vệ và trọng dụng của hoàng tộc đối với hắn.

Nhưng trong số họ, không bao gồm Otis, hắn cũng không muốn Sói Đói rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Có điều Sói Đói cũng không quan tâm tới tính mạng của mình cho lắm, hắn chỉ muốn biết rõ ràng trùng động rốt cục có bộ dáng gì, càng muốn biết trùng triều từ đâu tới đây, vì sao chúng nó lại xuất hiện.

So với những mong muốn biết được chân tướng, tính mạng trở nên không còn quan trọng.

Đoàn người bắt đầu cãi vã tranh luận, ồn ào tới mức Otis đều cảm thấy phiền, càng đừng nói tới Quý Vô Tu, y cực kỳ bình tĩnh vỗ mặt đất, ý bảo mọi người đừng cãi nhau nữa, nhưng tiếng cãi vã vẫn tiếp tục, tựa hồ không coi mình ra gì.

Quý Vô Tu cũng không giận, cực kỳ bình tĩnh lại vỗ mặt đất lần nữa.

Nhưng lúc này, mặt đất chấn động, cây cối xung quanh lắc lư, vài chiếc lá rụng bay lả tả, mang theo một chút dáng vẻ hiu quạnh, Quý Vô Tu nhìn mà cảm khái, hình như mùa thu sắp tới rồi.....

Tiếng cãi vã lập tức im bặt, ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên người Quý Vô Tu, vẻ mặt mang theo khó hiểu và bị dọa.

Quý Vô Tu nói:"Ta muốn tiến vào trùng động để nhìn thử."

Sắc mặt Otis lập tức trầm xuống, thậm chí còn đặt cục cưng nhỏ ngốc nghếch đáng yêu lên đùi hung hăng đánh một trận, xem nó còn dám coi thường nguy hiểm nữa hay không.

Mọi người "......"

Trên mặt viết đầy mấy chữ nghe thấy ảo giác thì phải.

Quý Vô Tu vẫn rất bình tĩnh: "Chỉ có ta mới thích hợp đi vào nhất."

Otis bỗng nhiên đứng lên: "Ta không đồng ý."

Quý Vô Tu ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông cao lớn.

Đôi mắt đối phương kìm nén lửa giận, mơ hồ nhìn thấy lo lắng và khẩn trương bên trong, Quý Vô Tu im lặng một lúc, ánh mắt mới trở nên nhu hòa, y biết, Otis không đồng ý là vì lo cho mình, không muốn mình gặp nguy hiểm, đặc biệt là nguy hiểm trong thế giới không xác định.

Nhưng y đã suy nghĩ cặn kẽ, trên đời này ngoài mình ra, thật sự không có ai thích hợp hơn.

Huống chi, y cũng không tùy tiện đi làm những việc không nắm chắc, mình có hệ thống, chẳng khác nào có được rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, thật sự thích hợp là người được chọn để đối mặt với nguy hiểm.

Cho mọi người tạm thời lui đi, trong phòng chỉ còn lại Otis và Quý Vô Tu, giằng co lẫn nhau, không ai chịu thoái nhượng một bước, đều cảm thấy lý do của mình đầy đủ hơn.

Quý Vô Tu muốn khuyên nhủ Otis, tỏ vẻ mình còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới, nếu tiến vào trùng động, hoàn toàn có năng lực có thể tự bảo vệ mình, hi vọng Otis tin tưởng mình.

Nhưng đối với Otis mà nói, mặc kệ cục cưng nhỏ trước mắt nhìn như yếu đuối nhưng kỳ thực lợi hại và có bao nhiêu thủ đoạn tự bảo vệ mình như thế nào, hắn vẫn không muốn nó gặp nguy hiểm, đặc biệt là loại thế giới chưa biết này.

Lại một phen giằng co qua đi, Quy Vô Tu thầm nói, hay là y cứ cúi đầu nhường một bước, cũng không thể khiến sự việc cứ bế tắc mãi được.

Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Otis vốn sắc mặt lạnh lùng tựa hồ sẽ không cúi đầu nhượng bộ, lại cúi đầu trước, sắc mặt hắn dịu xuống, giọng nói hòa hoãn: "Chuyện này là ta quá võ đoán, không nghĩ tới cảm thụ của ngươi."

Quý Vô Tu không dám tin những lời này được thốt ra từ miệng người đàn ông này, y thậm chí còn cảm thấy giống như đang nằm mơ, cực kỳ khó tin.

Sau khi khiếp sợ trôi qua, Quý Vô Tu phục hồi lại tinh thần, có chút vô thố, khô khan nói: "Không.....không sao, ta cũng có chỗ không đúng."

Nếu hai bên đều lùi một bước thì sự tình cũng không tới mức như thế này.

Nhưng Otis lại nhất châm kiến huyết nói: "Ta hi vọng có thể bàn bạc chuyện này với ngươi một cách tâm bình khí hòa."

Quý Vô Tu vội vàng gật đầu: "Được, ta cũng sẽ bình tĩnh lại."

Chuyện này, nhất định phải có kết quả.