Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn

Chương 30: Phú bà TRỊ GIÁ TRĂM TRIỆU



Khải Tinh là công ty MCN, dĩ nhiên sẽ quan tâm rất nhiều đến xu hướng dư luận trên mạng xã hội.

Đoạn video càn quét đường phố đó rất nhanh đã lọt vào tầm mắt của họ.

Ở phía dưới phần bình luận.

[Như này cũng thật giàu a! Nghe nói còn mang theo bên người hẳn hai vệ sĩ!]

[Hai vệ sĩ đó còn mang theo súng]

[Quả nhiên là nước ngoài]

[Thiên kim nhà nào mà lại có khí phách bá đạo như vậy a...]

[Đây là chụp lén phải không? Đáng tiếc khoảng cách quá xa, hình ảnh không đủ rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra được nhân vật chính là người Trung Quốc thôi.]

[Ở trên địa bàn người khác nhưng con mẹ nó! Không hề mất uy phong a!]

Nhân viên Khải Tinh đọc đến chỗ này, đồng loạt nhìn nhau một cái, sau đó rốt cuộc có người cẩn thận lên tiếng, lớn mật dò hỏi: "Có chút giống Úc Tưởng đúng không?"

Người thứ nhất lên tiếng, người thứ hai cũng nói theo: "Có chút."

"Đây không phải video hôm qua sao?" Đồng nghiệp mới không nhịn được nói, "Ngày hôm qua Úc Tưởng vẫn ở công ty... Sao có thể chạy tới khách sạn Watergrate* ở tận Washington chứ?"

(Watergate: Một khách sạn hạng sang ở Washington, Mỹ)

Đám võng hồng ngày càng không hiểu nổi người ở công ty này.

Biết các người muốn nịnh bợ Úc Tưởng rồi, nhưng không phải chuyện gì cũng đứng về phía cô ta như vậy chứ, đúng không?

Lúc này, Liêu Gia Phỉ nhẹ giọng nói: "Ừm, buổi sáng sau khi rời công ty, cô ấy đã lên máy bay tư nhân ra nước ngoài. Chính miệng cô ấy đã nói với tôi như vậy."

Lúc này các đồng nghiệp mới ngừng bàn tán.

Bọn họ không thể không xem đi xem lại đoạn video kia.

Chỉ là, bọn họ biết quá ít về Úc Tưởng, cho nên xem thế nào cũng không xác định được đó phải là cô hay không.

Không phải hôm qua còn nói, Trữ đại thiếu cùng với vị giám đốc Lăng đầu tư hạng mục cho công ty kia vì Úc Tưởng mà đấu đá nhau một trận sao?

Cửa cũng bị đạp hỏng a!

Còn có, tay của Trữ đại thiếu còn bị thương nữa, đúng không?

Ai trong số hai người họ lại hào phóng như vậy, vừa quay đầu đã đưa Úc Tưởng đi nước ngoài nghỉ mát?

Không, vấn đề quan trọng hơn không phải là...

"Úc Tưởng cả ngày hôm nay đều không tới công ty, cô ấy không đi làm, cũng không điểm danh, thật sự không có vấn đề gì sao?" Một nhân viên mới hỏi.

"Ừ, quen rồi liền tốt." Nhân viên cũ nói.

Nhân viên mới:?

Dạng này cũng có thể tập quen sao? Thẩm tổng cũng quen rồi sao?

"Sắp đến giờ tan sở rồi. Xử lý xong công việc, mọi người muốn làm gì thì làm đi." Liêu Gia Phi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Nhân viên mới không nhịn được hỏi: "Dự án phát triển của Livinan hôm qua..."

"Cái đó phải hỏi Úc Tưởng."

"Hả?"

"Chỉ có Úc Tưởng mới biết chuyện này thành hay không."

"Ai không có việc bận thì đi karaoke đi" Mọi người vui vẻ rủ rê nhau, nhưng ít nhiều vẫn có chút ảnh hưởng từ chuyện của Úc Tưởng.

Gần đây mọi người làm việc rất hiệu quả, sau khi xong việc cũng mạnh dạn ra về. Dần dần, bọn họ đều yêu cảm giác được tan làm đúng giờ này.

Chỉ là sau khi mọi người bước ra ngoài hai bước thì phát hiện, Nhiễm Chương vẫn chưa đi.

Thanh niên đội mũ lưỡi trai từ từ đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói: "Không gọi được cho Úc Tưởng, sẽ không có chuyện gì sao?"

Tâm trạng của Nhiễm Chương rất phức tạp.

Lần đầu tiên, không có ai đuổi theo để ép anh làm theo sắp xếp, thậm chí anh ta còn được đề nghị "cảm nhận" trước nơi ở của quản lý. Bỗng nhiên tự do khiến anh vừa sảng khoái lại vừa mờ mịt.

Liêu Giai Phỉ suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ cô ấy đang ở trên máy bay quay trở về a?"

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Cùng lúc đó, Úc Tưởng vừa mới tắt chế độ máy bay trên di động, lập tức vô số thông báo cuộc gọi và tin nhắn hiện lên.

Trong đó có bác cả Úc gia cùng thư ký Lưu là nhiều nhất, kế đó là cha mẹ cô.

Úc Tưởng nhịn không được cười một cái.

"Sao vậy?" Trữ Lễ Hàn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi.

Úc Tưởng: "Trữ đổng rất sốt rột a..."

Trữ Lễ Hàn tâm trạng không tệ, nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Đi thôi, đi xem lễ vật ông ta cho em bao lớn."

Trong tâm Úc Tưởng nói, không hổ là nhân vật phản diện, anh và nam chính đều xứng là nhân vật trâu bò chốn thương trường nha.

Đúng là tôi mở đầu, nhưng về sau là tự hai người đem tim, gan, ruột, phổi của Trữ Sơn moi ra, sau đó còn tiện thể... Nâng cái giá cao lên một chút.

Đừng...

Tôi cũng rất muốn xem thử ông ta có thể trả cái giá bao lớn a.

Úc Tưởng vừa đi theo Trữ Lễ Hàn ra cửa, vừa lấy điện thoại gọi cho bác cả Úc gia.

Nghe thấy giọng nói của cô, bác cả nhà họ Úc lập tức an tâm, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không, tôi vừa xuống máy bay." Úc Tưởng giọng điệu thoải mái.

Bác cả lúc này cũng không quan tâm, giọng điệu của cô đáng ghét thế nào.

Bây giờ ông ta quan tâm đến sự an toàn của Úc Tưởng hơn bất kỳ ai, thấy cô không sao, ông ta liền yên tâm, lập tức bỏ ra thật nhiều tiền để nhờ luật sư liên lạc với Úc Tưởng.

Ông ta cảm thấy Trữ Sơn có thể sẽ tìm một lý do nào đó để kiện Úc Tưởng.

Rất khó để tìm được một luật sư không sợ Trữ Sơn, nhưng cũng không phải là không thể.

Suy cho cùng, rất nhiều luật sư tài giỏi, chuyên nhận những vụ án khó khăn như vậy, một khi họ thắng sẽ ngay lập tức trở nên nổi tiếng...

"Con có thể gọi cho ông ấy bất cứ lúc nào, tùy thời đều làm theo ý con." Bác cả Úc gia nói.

Úc Tưởng đáp: "Được, bây giờ tôi lập tức gọi ông ta qua đây."

Bác cả sửng sốt một lúc.

Lập tức?

Hôm nay cũng muộn rồi, gọi cho ông ta làm gì...

Thư ký Lưu ở bên kia lúc này đang vô cùng lo lắng.

Cuối cùng cũng gọi được vào điện thoại của Úc Tưởng, nhưng đầu dây bên kia báo rằng đối phương đang "có cuộc gọi".

Thư ký Lưu không khỏi hoảng sợ.

Úc Tưởng sẽ không có chuyện gì chứ?

Nếu như thật sự xảy ra tai nạn gì đó, thì Trữ đại thiếu và Lăng thiếu nhất định sẽ tính lên đầu Trữ đổng! Sau đó, Trữ đổng sẽ trút hết lên đầu ông a...

Thư ký Lưu bị suy đoán này làm cho đả kích, đành phải liên tục báo cáo tình hình với Trữ Sơn, cuối cùng cũng thành công đem mối bận tâm của mình truyền tải đến ông.

Cho nên, trước khi đợi được Úc Tưởng gọi điện thoại tới, Trữ Sơn đã uống qua mấy lần thuốc trợ tim.

"Úc tiểu thư, cô cuối cùng..." Cuối cùng cũng trả lời điện thoại!

Thư ký Lưu chưa nói hết lời uất ức, Úc Tưởng đã nhanh chóng mở miệng: "Gặp nhau ở quán cà phê Doris, thế nào?"

Thư ký Lưu: "Cà phê, quán cà phê?"

Vốn dĩ ông đã sắp xếp xong chỗ hẹn, nào ngờ lại phải đợi cô suốt một ngày.

"Sao tiểu thư lại chọn quán cà phê?" Rốt cuộc ông vẫn không nhịn được hỏi. Chỗ như vậy có thể an toàn sao?

Úc Tưởng nhẹ giọng nói "a" một tiếng, không phải trong tiểu thuyết luôn viết như vậy sao? Chính là phu nhân hào môn hẹn gặp nữ chính trong quán cà phê, lúc nữ chính không thuận theo ý mình liền hất cà phê nóng lên người nữ chính a.

Dĩ nhiên, Úc Tưởng không phải đến để bị hất nước rồi.

Cô hùng hồn nói: "Đương nhiên để lúc thư ký Lưu không cao hứng có thể hất cà phê lên người tôi rồi."

Cổ họng của Thư ký Lưu nghẹn lại, lập tức đem những lời ra oai phủ đầu của Trữ Sơn nuốt vào trong.

Trữ Sơn sĩ diện.

Cho tiền nhưng vẫn không muốn Úc Tưởng được dễ chịu.

Ông không hề biết, đoạn thoại kia đã bị thư ký Lưu âm thầm lượt bỏ.

"Vậy thì quán cà phê." Thư ký Lưu yếu ớt nói.

Ông không dám ở trước mặt Úc Tưởng ra oai, chỉ muốn kết thúc quá trình này càng nhanh càng tốt

Nửa giờ sau.

Trữ Lễ Hàn ngồi trong xe nhìn Úc Tưởng bước vào quán cà phê.

"Đi xuống xem." Trữ Lễ Hàn tùy tiện ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.

Hai người vệ sĩ gật đầu, đẩy cửa xe, sau đó tiến vào quán cà phê, một người ngồi xuống ở cửa, một người đi vào trong, chọn nơi gần Úc Tưởng nhất.

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Vị luật sư được bác cả Úc gia thuê cũng vội vàng chạy tới, còn chưa kịp hỏi đầu đuôi.

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn ông, cười: "Ông ngồi trước đi."

Luật sư: "A."

Thư ký Lưu không nhịn được hỏi: "Người này là?"

Úc Tưởng: "Luật sư, giúp tôi xem hợp đồng."

Thư ký Lưu không khỏi rét trong lòng, thì ra vị Úc tiểu thư này đã sớm chuẩn bị xong!

May mà bọn họ sau khi trải qua những chuyện lộn xộn kia đã không còn định lừa cô nữa, nếu không bị vạch trần tại chỗ, người bị hất cà phê sẽ là ông a...

Thư ký Lưu cười khan, đem hợp đồng đẩy về phía Úc Tưởng: "Hai hợp đồng... Cô cứ từ từ xem."

Luật sư ra vẻ cảnh giác, vuốt vuốt cổ áo, chống tay lên bản hợp đồng, dáng vẻ chẳng khác nào gà chọi.

Ông vừa mở ra liền thấy... Mấy chữ lớn được in trên đó, hợp đồng không ràng buộc...?

Ông cảm thấy chắc chắn mắt mình có vấn đề, nhưng chớp mắt mấy cái... Vẫn, không hề sai!

Tâm trạng của luật sư giống như thủy triều dâng trào, ông nhanh chóng nhìn xuống dưới, lập tức bắt được điểm mấu chốt.

120 triệu tiền mặt.

Bên dưới còn có bút tích và con dấu của Trữ Sơn, không thể làm giả được.

Hợp đồng còn lại là tặng bất động sản vô điều kiện.

Căn biệt thự trị giá 120 triệu view sông.

Mặc dù còn phải đóng các khoản thuế, phí trước bạ nhưng con số này vẫn khiến người ta rớt mắt ra.

Hô hấp của luật sự càng lúc càng nhanh.

Sao nói là muốn kiện mà? Sao nói là Trữ Sơn muốn làm khó dễ vị Úc tiểu thư này mà?

Luật sư kiểm tra lại hợp đồng công chứng và giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản...

Không có gì sai cả, cũng không có vấn đề gì cả.

"Có vấn đề gì sao?" Úc Tưởng quay đầu lại hỏi.

Hệ thống không nhịn được nói: [Cô cũng bình tĩnh thật đấy.]

Úc Tưởng: Tôi còn chưa nhận được, trên hợp đồng cũng chỉ là một đống chữ, không có cảm giác a...

Luật sư từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Thư ký Lưu.

Trong nhất thời, ông thậm chí còn cảm thấy so với người nhận là Úc Tưởng, thư ký Lưu, người phụ trách trao lại món quà thay Trữ Sơn, dường như còn muốn nhanh chóng gửi đi số tài sản khổng lồ này hơn.

Quá... Không bình thường...

Luật sư cẩn thận mất một tiếng rưỡi để xác nhận.

Úc Tưởng cũng không thúc giục ông.

Như vậy, càng cẩn thận càng tốt.

Mãi đến chín giờ tối, Úc Tưởng mới có thể rời khỏi quán cà phê.

Cô nhìn vào số tiền được đánh dấu trên giấy chứng nhận đã công chứng của hợp đồng, trong lòng cảm thán, Trữ Sơn muốn giữ một bát nước* cũng thật khó a.

(一碗水端平 (yī wǎn shuǐ duān píng): Một câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ thái độ công bằng, không thiên vị bên nào.)

Chỗ này Ding không tìm được câu nào trơn tru hơn để chỉ câu thành ngữ này, cho nên mọi người hiểu ý thôi nhen! Sò rí!

Chỉ là, tiền mặt hay biệt thự có giá trị hơn nha?

Nếu cô hỏi Trữ Sơn như vậy thì ông có bị chọc tức tới thổ huyết không a?

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra, bụng bắt đầu biểu tình kêu đói.

Loại cảm giác này khiến cô dù nhận được một khoản tiền khổng lồ đủ để làm cá mặn tám đời nhưng tim vẫn không đập nhanh, chân cũng không hề run...

Ngược lại, luật sư ở bên cạnh lại có chút hoang đường.

Đúng lúc này, bác cả Úc gia gọi tới.

Ông ta lo lắng hỏi: "Cậu gặp được Úc Tưởng chưa? Chuyện thế nào rồi? Vừa rồi sao lại không nghe điện thoại?"

Luật sư hít một hơi: "Vừa rồi tôi không rảnh."

Bác cả Úc gia lập tức khẩn trương: "Hỏng bét rồi?"

"Không không không!" Luật sư liên tục phủ nhận, ông dừng lại rồi hít sâu một hơi: "Tôi cũng không biết là chuyện gì, nhưng có vẻ như Trữ đổng không có ý định đối phó với Úc tiểu thư. Ngược lại, thư ký của ông ta còn mang đến hai hợp đồng làm quà tặng hậu hĩnh. Bây giờ Úc tiểu thư đã là phú bà rồi a."

Bác cả: "???"

Khoảng bốn năm phút trôi qua, giọng nói đầy kinh ngạc của bác cả phát ra từ đầu dây bên kia: "Cái gì?!"

Luật sư trong lòng cảm khái, rất bất ngờ đúng không? Lúc nãy tôi cũng như vậy a.

Ngưỡng mộ đến mức bắp chân của cũng run lên rồi.

Bên này, thư ký Lưu cũng đang nói chuyện điện thoại với Trữ Sơn.

"Xong rồi? Cô ta có nói gì không?"

"Vâng, Úc tiểu thư không có chuyện gì."

Trữ Sơn có chút khó chịu: "Có thời gian... Thì tìm đến mấy tên đàn ông dáng dấp được một chút, đưa tới chỗ cô ta."

Thư ký Lưu sửng sốt: "Ý của ngài là?"

Trữ Sơn tức giận nói, "Cậu nghĩ tôi muốn sao? Cậu có biết không? Hôm qua, Lễ Hàn đưa cô ta đến Cục Dân Chính, cuối cùng phải trở về quên sổ hộ khẩu! Tìm người đàn ông khác cho cô ta, làm cha đứa trẻ trong bụng cô ta, có tất cả rồi, tôi không tin là cô ta không muốn sống mà đụng đến nhà họ Trữ!"

Thư ký Lưu: "..."

Cha ruột cũng không tận tâm được như vậy đâu.

Một đại nam nhân như ông bỗng dưng có chút chua* là sao nhỉ.

(Ý là ghen tị á!)

Thư ký Lưu vừa muốn đem ánh mắt đầy ghen tị này hướng tới Úc Tưởng, thì nhận ra cô đã rời đi.

Trữ Sơn cúp điện thoại, lẩm bẩm: "Hay là cho người tới bắt cô ta lại a."

Chỉ là ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị ông áp xuống.

Ông già rồi.

Không còn hành động cương quyết như khi còn trẻ, bất chấp hậu quả nữa.

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Bên này, Úc Tưởng chậm rãi đi đến chiếc xe màu đen, dùng ngón tay gõ vào cửa sổ.

Cửa nhanh chóng được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn.

Tuy rằng không nhìn thấy xe, nhưng cô vẫn đi qua xem thử... Không nghĩ tới Trữ Lễ Hàn thực sự đợi trên xe lâu như vậy.

Bọn họ ở trong đó xem hợp đồng thật sự rất lâu.

"Vừa lòng sao?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

Úc Tưởng gật đầu nói: "Cảm ơn Trữ đại thiếu."

Cô nhìn thái độ bình tĩnh của Trữ Lễ hàn, dường như anh không hề quan tâm đến việc một số tiền lớn như vậy lại rơi vào tay cô.

Bất quá... không biết có chạnh lòng khi thấy sự chênh lệch giữa tiền mặt và bất động sản trong hai bản hợp đồng?

Mặc dù Trữ Sơn đã cố gắng hết sức để cân bằng mực nước, nhưng sự thiên vị vẫn bị lộ ra.

Trữ Lễ Hàn: "Lên xe."

Giọng nói của anh đã kéo lại suy nghĩ đang bay xa của Úc Tưởng.

Trữ Lễ Hàn không hỏi thêm câu nào ngoại trừ hai chữ này, tựa hồ không có hứng thú với nội dung hợp đồng là gì.

Thư ký Vương nhìn thấy ánh mắt của Úc Tưởng liền ló đầu ra: "Bữa tối tại nhà hàng đã dọn sẵn, Úc tiểu thư chắc đói rồi phải không? Cô mau lên xe, chúng ta lập tức xuất phát."

Úc Tưởng rất đói.

Cô nghĩ nghĩ, đáp một tiếng, sau đó mới chậm rãi lên xe, lật tài liệu trên tay ra xem. Bây giờ không có chiếc xe nào an toàn hơn xe của Trữ Lễ Hàn cả.

Cô chép miệng, không thành thật nói: "Tôi vừa mới nhận được 'phí chia tay' từ Trữ đổng, vừa xoay người đã lên xe của anh, hình như có hơi quá đáng a? Nếu như Trữ đổng biết được, ông ta nhất định sẽ hối hận phải không? Hận không thể giết chết tôi đúng không?"

Trữ Lễ Hàn không quan tâm dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô, thản thiên đáp: "Ừ, vậy tôi không để ông ta biết."

Úc Tưởng:?

Trữ Lễ Hàn đóng cửa kính xe lại.

Người đi bộ đi qua bên ngoài khó có thể nhìn thấy được khung cảnh bên trong.

Phía trước, thư ký Vương xoay người đưa cho Úc Tưởng một cái bánh nhỏ.

Úc Tưởng không khách sáo, một tay đeo vào rồi bắt đầu mở hộp bánh, cũng không thèm hỏi bánh mua lúc nào.

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói bình thản của Trữ Lễ Hàn: "Chúng ta có thể lén lút yêu đương."

P/S: Sorry mọi người! 2 tuần nay Ding vừa lên Sài Gòn, bận tìm việc, phỏng vấn rồi nhận việc các thứ nên lu bu quá í! Sắp tới ổn định rồi nhất định sẽ dành thời gian nhiều hơn cho mọi người nha!