"Ha ha." Hà tổng cười một tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, "Úc tiểu thư thật biết đùa"
"Vào đi." Hà Vân Trác cũng theo sau lên tiếng, chủ động dẫn Úc Tưởng đi vào, nhịn không được mở miệng nói: "Là tôi xem thường Úc tiểu thư rồi, thì ra người muốn đưa áo khoác cho Úc tiểu thư nhiều như vậy."
Úc Tưởng không dám nhìn sắc mặt của Trữ Sơn nữa, trong lòng thấp thỏm đi cạnh Hà Vân Trác: "Cho nên Hà thiếu muốn bỏ cuộc sao?"
Hà Vân Trác: "Vốn dĩ là muốn từ bỏ..."
Cái gì gọi là vốn dĩ?
Úc Tưởng quay lại nhìn hắn một cái.
Hà Vân Trác trầm giọng lên tiếng: "Vừa rồi Trữ đổng khẩn trương như vậy, hẳn là cho rằng áo khoác trên người cô là của Trữ đại thiếu phải không? Mặc kệ là Trữ đại thiếu hay là Lăng Sâm Viễn. Trữ đổng đều sẽ không đồng ý."
Ngữ khí của hắn trầm thấp, giống như là nói cho Úc Tưởng nghe, cũng giống là nói cho chính hắn nghe: "Cô nên từ bỏ những thứ vốn không thuộc về mình đi..."
Úc Tưởng trong mắng một tiếng, đánh rắm!
Anh còn đuổi theo Ninh Nhạn tận hai năm kia kìa! Sau đó, còn đem nữ chính ngược đến chết đi sống lại mà còn dám nói tôi! Cái đoạn gây cấn này còn chưa tới đâu!
Đáng tiếc lời này không thể nói ra a.
Úc Tưởng mới vừa tâm niệm xong, đã nhìn thấy Ninh Nhạn mang theo Ninh Ninh, chậm rãi đi tới.
Hơn phân nửa giới thượng lưu hiện tại đều biết chuyện sau khi từ đảo hoang trở về, anh em Trữ gia luôn tranh giành thiên kim của Úc gia.
Cô đã biết sợ chưa? Đã thấy xấu hổ chưa a?
Ninh Nhạn nghĩ thầm, nhìn về phía Úc Tưởng.
Nhưng mà thực tế lại khiến cô ta thất vọng rồi.
Úc Tưởng không chỉ không xấu hổ, mà còn dám khoác áo của đàn ông tới đây.
Lúc Ninh Nhạn đi tới trước mặt, Hà Vân Trác theo bản năng muốn lui một bước, sau đó lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Cuối cùng là Ninh Ninh trước tiên lên tiếng, nhỏ giọng kêu: "Học tỷ."
Úc Tưởng gật đầu, trong lòng không ngừng gào thét, cái tu la tràng này của các người đừng có lôi ta vào a.
Ngay sau đó, Ninh Nhạn nhìn về phía Úc Tưởng, cười nói: "Hôm nay Úc tiểu thư cũng lạnh sao? Vân Trác, anh hẳn là nên tìm cho Úc tiểu thư một cái áo khoác nữ, hoặc là chỉnh nhiệt độ của sảnh tăng lên một chút. Tôi cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, miễn cho người khác lại hiểu lầm về Úc tiểu thư."
"Hiểu lầm?" Úc Tưởng hơi chớp mắt.
"Đúng vậy a, cái vòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lời đồn đại truyền đi rất nhanh. Danh tiếng không bằng trong sạch, Úc tiểu thư nói xem có đúng không?" Ninh Nhạn nói xong liền muốn gọi hầu nữ của Hà gia tới, giúp Úc Tưởng đi lấy áo khoác.
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: Cô ta đang châm chọc tôi đúng không?
Hệ thống: [ Chắc vậy ]
Úc Tưởng: Cậu nói kiệm lời như vậy, tôi có chút không quen.
Hệ thống: [ Quan tâm tôi nói nhiều hay không làm gì? Vấn đề ở đây là Ninh Nhạn chú ý tới cô rồi kìa ]
Úc Tưởng cảm thấy cùng hệ thống tán gẫu thật nhàm chán, lúc này mới nhìn về phía Ninh Nhạn, hỏi: "Hà gia không phải là không có nữ nhân sao? Áo khoác nữ lấy ở đâu ra chứ?"
Ninh Nhạn ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Hà Vân Trác cười nói: "Quần áo của mẹ Vân Trác, vẫn được bác trai cất kỹ đúng không? Úc tiểu thư sẽ không ghét bỏ chứ?"
Hà Vân Trác lộ ra có một cái chớp mắt quái dị.
Úc Tưởng nhìn một nét mặt của hắn, sau đó lại nhìn dáng vẻ của Ninh Nhạn.
Ninh Nhạn chắc chắn không có ý tốt.
Ở nguyên tác có viết, lúc cô ta thu thập nữ chính cũng không hề nương tay.
Không cần Hà Vân Trác mở miệng, cũng không cần Ninh Nhạn phân phó nữ hầu, Úc Tưởng trực tiếp phá hỏng kịch bản của cô ta.
Úc Tưởng lười biếng cười một tiếng: "Kỳ thật tôi còn không biết thanh danh, trong sạch từ miệng của Ninh tiểu thư là gì đâu."
Biết rõ còn cố hỏi sao?
Một người phụ nữ lại dính dáng hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, bây giờ còn nghênh ngang mặc áo của nam nhân đến đây, thanh danh như vậy chưa đủ xấu sao?
Cô thật sự không sợ Trữ Sơn sẽ xử lý mình sao.
Ninh Nhạn trong lòng cười lạnh.
Ninh Nhạn làm sao biết, Trữ Sơn đương nhiên đã "xử lý" xong rồi, xử lý đến mức hiện tại vừa nhìn thấy Úc Tưởng là cảm thấy đau đầu.
"Tôi nghe nói, bác Hà rất thích Úc tiểu thư, còn muốn làm cầu nối cho Vân Trác nữa đúng không? Lỡ như chuyện xấu của Úc tiểu thư bị truyền đi, không chỉ khiến Hà gia mất mặt mà cả Úc gia cũng sẽ xấu hổ, càng không nói tới những người thật sự quan tâm cô sẽ rất đau lòng." Ninh Nhạn không nhanh không chậm nói, từ đầu tới đuôi đều giống như vì muốn tốt cho Úc Tưởng.
Ninh Ninh cũng nhịn không được lên tiếng: "Học tỷ, chị em nói đúng đó!"
Ở trong cái xã hội này, thanh danh của người con gái một khi bị bôi sẽ rất khó cứu vãn.
Úc Tưởng: "..."
Khó trách Ninh Ninh để cho Ninh Nhạn nắm mũi dẫn đi, giày vò đến mệt. Người xấu hay người tốt cũng không biết phân biệt, chậc.
Úc Tưởng khẽ cười một tiếng: "A, nhưng mà tôi không quan tâm nha." Cô lý lẽ hùng hồn nói: "Tôi có tiền như vậy, còn xinh đẹp như vậy. Có nhiều đàn ông một chút không phải là chuyện bình thường sao?"
Ninh Nhạn: "..."
Hà Vân Trác cũng cạn lời, chỉ là nghĩ tới cái tính cách của Úc Tưởng, hắn cũng không bất ngờ, thậm chí là có chút quen rồi.
Chỉ có Ninh Ninh khiếp sợ trừng lớn mắt, giống như lần đầu tiên được diện kiến thái độ "không biết xấu hổ" này.
"Đàn ông ấy à. Vui vẻ thì nhiều người một chút, không vui nữa thì một tên cũng không cần a." Úc Tưởng đưa tay vỗ nhẹ lên áo khoác, "Đây là bọn họ muốn quyến rũ tôi, lấy lòng tôi, liên quan gì tới danh tiếng sao? Cái vòng tròn này sẽ bàn tán tôi thế nào vậy? Nói tôi được người ta điên cuồng theo đuổi? Nói tôi không chỉ xinh đẹp mà còn giàu có sao?"
Sau cùng còn xì một tiếng: "Vô vị."
Ninh Nhạn nghĩ tới mưu kế trước nay cô ta vẫn dùng tốt đến tay Úc Tưởng lại trở nên vô dụng.
Trên thế giới này sao lại có người phụ nữ không quan tâm đến thanh danh, không bận lòng xã hội này nghĩ gì về mình chứ.
Ninh Nhạn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Nếu Úc tiểu thư có thể suy nghĩ thoáng như vậy, tôi cũng không nói thêm nữa."
Câu này nghe thoáng qua, chẳng khác nào ám chỉ Úc Tưởng quá 'open'.
Úc Tưởng cảm thấy không nói nên lời.
Làm sao, người ta chỉ trỏ như thế nào thì tôi phải nghe theo thế ấy à? Làm sao, cô cho rằng dẫn dắt như vậy thì tôi sẽ ăn thiệt sao?
"Chỉ là để khiến một người thích mình thực sự rất khó. Úc tiểu thư nói xem có đúng không?" Ninh Nhạn thản nhiên nói.
Cô ta đây là muốn ám chỉ ai đây a?
Úc Tưởng rất muốn cười.
Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hà Vân Trác, không khách khí chút nào đâm thẳng vào vết thương lòng của anh ta: "Hà thiếu có nghe thấy không? Ninh tiểu thư nói, thực sự khó được a."
Hà Vân Trác mím môi, nghiêm mặt, không đáp.
Ninh Nhạn vốn dĩ đều biết, nhưng vẫn luôn xem hắn như vụn băng mà vứt qua một bên, nhìn nhiều thêm một cái cũng không muốn.
Ninh Nhạn hơi biến sắc, cũng ý thức được mình nói sai.
Nhưng trước đây cô ta đã làm nhiều chuyện còn quá đáng hơn như vậy rồi...
Ninh Nhạn không ít lần đã thử thăm dò ranh giới cuối cùng của Hà Vân Trác, một lần lại một lần liền khẳng định, hắn có thể vì cô ta mà cái gì cũng dám làm.
Cho nên hiện tại đáy lòng cô ta có chút bực bội.
Ninh Nhạn suy xét, về sau sẽ dành thời gian để dỗ dành Hà Vân Trác một chút. Trước khi Ninh Ninh quay về với người mẹ nuôi nghèo nàn kia, cô ta không thể mất đi Hà Vân Trác được.
Ninh Nhạn chuyển ánh mắt, bỗng dưng nói: "Trữ đại thiếu cũng tới sao?"
Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước vào cửa, thân hình anh cao ngất, khí chất xuất chúng, còn có thân phận cao quý, chốc lát đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh mặc một cái áo khoác lông dê màu lam, vai rộng chân dài, toát lên vẻ sang trọng.
Thật ra mà nói.
Hầu hết thiên kim tiểu thư trong cái vòng thượng lưu này đều ái mộ Trữ Lễ Hàn.
Nhưng mà con người này lại quá cao ngạo.
Đến cả cha ruột anh còn không để vào mắt thì nói gì đến người ngoài...
Những cô gái trước đây từng gặp qua anh đều cảm thấy được rằng, trong mắt anh họ chẳng khác nào không khí, không có chút tồn tại.
Ánh mắt cao ngạo giống như từ trên nhìn xuống, khiến người ta cảm thấy vừa run vừa sợ hãi.
Ninh Nhạn đè xuống suy nghĩ trong lòng, nếu đem so với Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn giống người thật bằng xương bằng thịt hơn.
Chỉ là cô ta nghĩ mãi cũng không ra, loại người như Trữ Lễ Hàn sao có thể quen biết với Úc Tưởng chứ? Thậm chí còn có chút thân mật? Là cố ý muốn cùng Lăng Sâm Viễn tranh đoạt sao?
Nghĩ tới đây, cô ta không khỏi nhìn thoáng qua Úc Tưởng. Nếu Trữ đại thiếu ăn mặc chỉnh tề như vậy, rất rõ ràng, áo khoác trên người Úc Tưởng không phải của anh.
Cô ta cho rằng Úc Tưởng nghe thấy tên của Trữ Lễ Hàn sẽ hoảng sợ...
Nhưng mà không có.
Úc Tưởng quay đầu, bình tĩnh nhìn lướt qua Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông này thực sự chói mắt.
Anh giống như là trời sinh vương giả, sinh ra đã được người khác bao vây ngưỡng mộ.
Lúc ánh mắt Úc Tưởng quét qua, Trữ Lễ dường như nhận ra điều gì đó liền chuyển mắt, lướt nhẹ qua cô không hề dừng lại...
Người bên ngoài cũng không xác định được rốt cuộc là anh có nhìn Úc Tưởng hay không nữa.
"Đừng đứng nói chuyện nữa, không bằng tới chỗ kia ngồi đi? Mọi người lại tán ngẫu một chút?" Ninh Nhạn lại chủ động lên tiếng.
Hà Vân Trác lên tiếng trả lời: "Được."
"Úc tiểu thư cũng cùng đi đi, tôi thấy hình như ở đây cô cũng không có bạn mà." Ninh Nhạn cười nói.
Úc Tưởng: "..."
Cái con điên này nói chuyện không có gai nhọn, không đào hố người khác thì không được đúng không?
Hệ thống cũng đồng chán ghét, nếu nó có lông mày thì đã nhăn lại rồi.
Hệ thống: [ Cô ta nói gì chứ? Ai không có bạn? Cô, cô... Hình như cô thật sư không có bạn. ]
Hệ thống có chút trầm mặc, sợ mình sẽ đâm chút vết thương lòng của Úc Tưởng.
Nhưng mà Úc Tưởng hoàn toàn không có cảm giác, cô thoải mái nói: "Ừ, otaku* rất vui vẻ nhá."
( văn bản gốc là 死宅: đây là từ ngữ mạng bên Trung Quốc, xuất phát từ từ otaku bên Nhật Bản để nói tới những người đam mê truyện tranh, game,... chỉ thích ở nhà, không giao thiệp, không bạn bè)
Tại sao cô phải chứng minh với Ninh Nhạn rằng mình có nhiều bạn làm gì?
Không bạn bè cũng rất vui vẻ a!
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Ninh Ninh ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Cô đột nhiên nhớ tới, trước đây Ninh Nhạn cũng từng nói với mình như thế.
Khi đó Ninh Ninh vừa mới trở lại Ninh gia, lối sống nghiêm trọng không phù hợp. Ninh Nhạn đã nói câu này, cô không có bạn bè, cho nên lần đầu tiên tham gia yến tiệc đã khiến không ít người chê cười. Về sau, chị gái Ninh Nhạn luôn dẫn cô theo bên mình. Chỉ là cô trước sau vẫn không tham gia được vào câu chuyện của các thiên kim hào môn.
Cô cảm thấy vô cùng cô độc, vô cùng tự ti.
Thế nhưng Úc Tưởng lại có thể thoải mái nói: "Làm otaku cũng vui vẻ nhá!"
Vui không?
Cô độc cũng có thể vui sao?
Ninh Ninh mơ hồ đi theo đám người đến chỗ bàn trống ngồi xuống.
"Để tôi giới thiệu với Úc tiểu thư một chút, vị này là thiên kim của ngân hàng trưởng Quang Tinh, vị này là con gái của công ty chế tạo vật liệu Kiến Phát, vị này là..." Ninh Nhạn giới thiệu qua một lượt cho Úc Tưởng.
Thiên kim có thể qua lại với Ninh Nhạn đương nhiên đều xuất thân bất phàm.
Tuỳ ý xách chỉ ra một người, tài lực đều có thể đánh bẹp Úc gia.
Úc Tưởng gật đầu với bọn họ mấy cái, đơn giản lưu loát báo tên của mình: "Úc Tưởng."
Sau đó, không có sau đó nữa.
Mấy người đối diện với cô khóe miệng không khỏi giật giật. Vị Úc tiểu thư này, thái độ rất qua loa a.
Đối với chuyện Ninh Nhạn giới thiệu người, bọn họ đã không xa lạ gì.
Thậm chí còn rất hưởng thụ cảm giác "ma cũ, ma mới" này.
Vừa ngồi xuống, bọn họ liền sẽ lập tức nói đến thời trang Paris, cá cược ở Las Vegas, du thuyền xa xỉ ở Dubai...
Sâu hơn một chút nữa, còn có thể tán gẫu chuyện kinh doanh của gia đình.
Hoàn toàn đem người mới cô lập bên ngoài, một câu cũng không thể chen vào, đối phương sẽ vì vậy mà ghen tị, tự ti, rồi nghĩ mọi biện pháp đi lấy lòng bọn họ...
Cảnh tượng đó vô cùng thú vị.
Cho nên hôm nay bọn họ cũng muốn làm như vậy.
Cái gì mà Úc gia tiểu thư? Bớt đi, không lại ngã đau. Nếu không phải bởi vì tin đồn liên quan tới Trữ đại thiếu thì ngay cả ngồi chung với bọn họ cũng không có tư cách.
"Ai da, lần trước London có hội đấu giá, tôi nghe nói cô lấy được một bức tranh, có phải trị giá 80 vạn không?"
"Đúng vậy a, tôi mua được ba bức. Sau đó chủ sự liền sắp xếp cho tôi cùng vị hoạ sĩ kia gặp mặt một lần, chính là danh họa S có mấy ngàn vạn fan hâm mộ đó. Nha, sau đó anh ta còn ký tên cho tôi nữa."
Hệ thống khinh thường: [ chỉ là hai trăm bốn mươi vạn. ]
Úc Tưởng: Cũng không sai mà.
Hệ thống bỗng dưng nghĩ tới, có phải Úc Tưởng giàu rồi nên bây giờ nó cũng huênh hoang theo không a?
"Ôi, tôi thì phiền chết đi được. Mấy tháng trước anh trai lại tốn mấy trăm vạn mau cho tôi một chiếc du thuyền. Anh ấy lại không phải không biết tôi không thích đi biển."
"Ha ha, nếu không cô cho tôi đi?"
"Vậy cô đem viên hồng ngọc đổi cho tôi đi."
"Cô đừng quá đáng a, viên hồng ngọc đó là mẹ tôi tặng quà sinh nhật cho tôi. Đá thô đã tốn hơn 7 triệu, còn chưa tính tiền gia công đâu..."
Hệ thống lại lần nữa khinh thường: [ chỉ là mấy trăm vạn! ]
"A đúng rồi, Nhạn Nhạn, người tổ chức Cuộc thi dương cầm Leeds..." Có phải muốn mời cô tham gia không?
Nửa câu sau nói, bọn họ vẫn chưa kịp nói xong.
Úc Tưởng: "Thật nhàm chán a."
Hào môn thiên kim: "..."
Sau đó Úc Tưởng lấy ra điện thoại di động: "Không bằng chơi một ván bài poker đi?" Cô quay đầu nhìn Hà Vân Trác: "Chơi không?"
Hà Vân Trác: "... Chơi."
Hà Vân Trác kỳ thật đối với cảnh tượng như vậy cũng không xa lạ gì.
Ninh Nhạn thông minh, hào phóng. Bạn bè bên cạnh đều quen tâng bốc cô ta.
Mỗi lần như vậy Hà Vân Trác đều bày ra dáng vẻ tươi cười, cảm thấy mắt nhìn người của mình phi thường tốt, hắn chính là thích một cô gái như vậy.
Mà lúc này, những người bên cạnh Ninh Nhạn thường sẽ trêu chọc Hạ Vân Trác vài câu, nói Hạ thiếu gia thật hào phóng, Hạ thiếu gia lại mua đồ cho Ninh Nhạn, thật là ga lăng, v.v... Hà Vân Trác nghe xong rất cao hứng.
Hắn cho rằng Ninh Nhạn nghe nhiều, tự nhiên sẽ thấy được tấm lòng của hắn. Chuyện này lời qua tiếng lại không phải sẽ dễ động tâm hơn sao?
Nhưng mà đột nhiên nghe Úc Tưởng nói như thế.
Hà Vân Trác cũng cảm thấy một loại sâu sắc... Nhàm chán.
Sự buồn chán đó biến thành nỗi trống rỗng vô biên nhanh chóng nhấn chìm hắn.
Hà Vân Trác thậm chí cảm thấy một màn trước mắt này có chút buồn cười.
Tựa như là định kỳ sẽ trình diễn đoạn hí kịch giống nhau.
Úc Tưởng nhìn về phía Ninh Ninh: "Cô có chơi không?"
Ninh Ninh còn có chút sững sờ, bị cô hỏi lập tức chân tay luống cuống nhanh chóng gật đầu: "Chơi, em cũng biết một chút."
Đám thiên kim tiểu thư muốn mở miệng chậm chọc, chỗ này làm gì có bài poker cho các người chơi chứ?
Úc Tưởng: "Vậy lấy điện thoại của các người ra, tải trò chơi này xuống a."
Ninh Ninh nhìn một chút Ninh Nhạn: "A dạ..."
Hào môn hiên kim: "..."
Sau đó ở giữa nhóm người đang buôn chuyện, có một số âm thanh vô cùng không hài hòa vang lên.
"Đánh chủ!"
"Một đôi 2!"
"Nhanh lên, tôi chờ đến hoa cũng tàn rồi..."
Ninh Nhạn: "..."
Cô ta phát hiện, hình như biện pháp đối phó cô em gái ngu ngốc trước đây không hề có tác dụng đối với Úc Tưởng.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Đánh xong mấy ván bài.
Úc Tưởng nhìn về phía Ninh Ninh: "Tay nghề không tệ..."
Ninh Ninh: "A? Vậy, vậy sao?" Cô ngượng ngùng cười, đây là lần đầu tiên cô được khen.
Úc Tưởng thở dài: "Đậu của tôi đều thua sạch rồi."
Hệ thống: [... ]
Cô quả thật là điển hình cho loại người thích chơi lớn mà.
Ninh Nhạn nghe được câu này, có chút không thoải mái.
Rõ ràng chỉ là đậu vui vẻ ở trong trò chơi thôi.
Nhưng lại khiến cô ta liên tưởng đến lần trước ở trên đảo, Hà Vân Trác đưa áo khoác cho Úc Tưởng... Trước giờ cái gì hắn cũng dành riêng cho cô ta, cho dù cô ta không cần cũng không đến lượt người khác. Dựa vào cái gì Úc Tưởng có thể cầm chứ?
Nào ngờ Úc Tưởng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: "Chút xíu đậu đó của anh sao? Còn không đủ cho tôi thua mười bàn."
Hà Vân Trác: "..."
Ninh Nhạn: "..."
Ninh Ninh vội vàng nói: "Học tỷ, để em cho chị nhé."
Úc Tưởng vẫn không ngẩng đầu lên: "Không nhận đồ bố thí."
Hà Vân Trác nghe được câu này, có chút không nín được cười: "Được thôi, vậy cô muốn xin ai a?"
Hắn thả mắt xuống, mơ hồ thấy cô mở wechat ra, dán vào một dãy số sau đó tìm bạn bè.
Ảnh đại diện một người tóc trắng hiện ra.
Sau đó Úc Tưởng lại gửi yêu cầu kết bạn.
Hà Vân Trác lần này không nhịn được có chút tò mò.
Lần trước hắn muốn thêm bạn với Úc Tưởng tốn không ít công sức, vậy mà hiện tại cô lại chủ động kết bạn?
Ở một nơi khác.
Trữ Lễ Hàn bị một nhóm người vây xung quanh, hào hứng bắt chuyện, mặc dù đều là bọn họ nói, anh chỉ thỉnh thoảng đáp mấy tiếng.
Dù sao thì ở loại tiệc thế này mà có thể gặp được Trữ Lễ Hàn quả thật là may mắn tám đời của họ rồi! Anh có nói chuyện hay không cũng không sao a! Bọn họ nói nhiều một chút, để lại chút ấn tượng với Trữ đại thiếu là được rồi.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Trữ Lễ Hàn đột nhiên vang lên.
Mọi người lập tức cùng nhau ngậm miệng, đợi Trữ Lễ Hàn xong việc.
Dù sao giới kinh doanh này ai lại dám không có mắt như vậy chứ?
Trữ Lễ Hàn chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
Mọi người nhìn thoáng qua, trong lòng liền lên tiếng, đây hình như là điện thoại cá nhân của Trữ đại thiếu a. Cũng không biết là ai có cơ hội liên hệ riêng với anh nữa...
Trữ Lễ Hàn cũng đang suy nghĩ là ai.
Sau đó đã nhìn thấy một cái thông báo yêu cầu thêm bạn.
Anh nhấn vào, thông báo liền hiện ra cái tên: Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn mím môi dưới.
Không biết vì cái gì mà một động tác nhỏ này lại khiến bọn họ cảm thấy tâm tình của Trữ đại thiếu rất tốt a.
Trữ Lễ Hàn đương nhiên là chấp nhận thêm bạn.
Anh có chút hiếu kì, Úc Tưởng muốn nói cái gì.
Lòng hiếu kì này rất nhanh đã được thỏa mãn.
Khung chat lập tức nhảy ra, người bên kia nhanh chóng gửi tới tin nhắn.
[Làm phiền Trữ đại thiếu gửi danh thiếp của tôi cho nhóm vệ sĩ để bọn họ thêm bạn tốt với tôi, như vậy sẽ thuận tiện gửi đậu vui vẻ cho tôi hơn a. = 3= ]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Đậu vui vẻ? Là cái gì?
Nhưng anh cũng mơ hồ đoán được, đó là mấy thứ trong trò chơi.
Trữ Lễ Hàn chuyển động ngón tay xuống bàn phím màn hình.
Rất muốn lạnh nhạt mà cự tuyệt cô.
Nhưng là Trữ đại thiếu nhìn chằm chằm cái kia "= 3=" một lát.
... Là ý thân mật sao?
Trữ Lễ Hàn: [ gửi tài khoản qua đây ]
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: [ Nhìn xem con cái này thật lớn ]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Cái tên quái gì thế?
Mọi người nhìn Trữ đại thiếu chuyển động tay tới lui, hình như là soạn tin nhắn gửi đi.
Bọn họ nghĩ thầm, cuộc gọi này hẳn là rất quan trọng nhỉ? Có thể khiến Trữ đại thiếu lập tức gọi điện thoại đi...
Sau đó bọn họ nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói với đầu dây bên kia: "Gọi nhóm người Đàm Tân tải trò chơi xuống, sau đó phát đậu vui vẻ cho tài khoản này. Tài khoản tên..." Anh dừng lại một chút, lại bình tình đọc tên: "Nhìn xem con cá này thật lớn."
Nhóm vệ sĩ bên kia nghe tới đây liền hiểu.
"Vâng đại thiếu yên tâm, chúng tôi lập tức làm!"
Cho Úc tiểu thư đậu vui vẻ, bọn họ sẽ được tăng lương a!
Mối làm ăn ngon như vậy, ngu sao không làm!
Đám người bên cạnh Trữ Lễ Hàn lúc này:???
Cho nên cuộc gọi khi nãy là kêu người phát đậu vui vẻ?
"Đại thiếu... Cũng chơi trò này sao?" Có người đánh bạo hỏi.
Trong lòng hắn lên tiếng, tôi cũng có thể cho ngài a!
Cho dù mỗi ngày ba tiếng cày game cũng được ạ!
Trữ Lễ Hàn: "Không chơi."
Mọi người ngây ngẩn cả người.
Vậy... Kia là ai chơi? Mẹ của Trữ đại thiếu? Cũng không đúng a. Vị nữ sĩ kia, so với Trữ đại thiếu cuồng công việc hơn, nào có rảnh rỗi mà chơi cái này?
Mọi người lâm vào suy tư.
Chỉ có một người, nhìn chằm chằm áo khoác trên người Trữ Lễ Hàn, cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Ừ, Trữ đại thiếu luôn áo mũ chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.
Theo lý thuyết, nếu bên trong là áo này, thì bên ngoài hẳn sẽ khoác tây trang mới đúng. Sao lại chỉ mặc cùng áo ghi – lê? Nếu như không có áo khoác tây thì cũng có thể là áo len mà, sao lại là ghi – lê?
Vào lúc mọi người đều bị Holmes nhập lâm vào suy tư.
Điện thoại của Úc Tưởng run lên.
Cô nhận được tin nhắn của Trữ Lễ Hàn.
[ nửa giờ sau, đến chỗ ngoặc tầng hai chờ tôi. ]
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Cùng lúc đó, âm thanh được thêm đậu vui vẻ cũng vang lên.
"Tốt, có rồi a. Tận bảy triệu đậu vui vẻ! Đến, tiếp tục chơi!" Úc Tưởng nói.
Hào môn thiên kim: "..."
Hơn bảy triệu đậu vui vẻ, cô cao hứng cái gì chứ? Cũng đâu phải tiền mặt!
Úc Tưởng chơi một lát, lại thua tiếp mười trận.
Hà Vân Trác muốn đem đậu vui vẻ thắng được chuyển cho Úc Tưởng nào ngờ hệ thống báo, tài khoản này hôm nay đã đạt mức nhận quà tối đa, không thể nhận nữa.
Hà Vân Trác có chút câm nín.
Giống như trò chơi này vậy, đến đậu vui vẻ cũng có người xếp hàng tặng cô, căn bản không đến lượt hắn.
Ninh Ninh ở một bên không nói nên lời.
Cho nên thật ra học tỷ có rất nhiều bạn bè sao? Thì ra người không có bạn bè ở đây chỉ có mình cô thôi. Mà hình như học tỷ cũng không để tâm chuyện này lắm.
Hào môn thiên kim bên cạnh sắp đứng ngồi không yên.
Bọn họ cảm thấy giống như mình đang diễn kịch cho người mù xem, không chút thú vị, thậm chí còn hơi xấu hổ.
Lúc này không biết ai đột nhiên lên tiếng: "Lăng Sâm Viễn cũng tới sao?"
Ánh mặt Ninh Nhạn lập tức chuyển động.
Ninh Ninh lại không quan tâm lắm.
Úc Tưởng nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng rồi.
Cô tắt di động đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
Ninh Nhạn lúc này không quản cô đi đâu nữa, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Hà Vân Trác đương nhiên không thể đứng dậy nói, tôi đi với cô... Như vậy rất kì quái a!
Úc Tưởng đi đến quầy rượu bên cạnh, lấy một ly nước trái cây rồi mới chậm rãi đi lên lầu hai.
Cô không khỏi lẩm bẩm.
Ở trong nhà người ta đi lung tung như vậy, cũng được sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn tới chỗ hẹn.
Nơi này có một cái cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rơi xuống chiếc bàn thấp trong góc, bên cạnh có một chiếc ghế.
Cái này thiết kế này có chút không phù hợp.
Úc Tưởng thong thả ngồi xuống, sau đó cúi đầu uống hai ngụm nước trái cây.
Không đầy một lát.
Tiếng bước chân tới gần.
Trữ Lễ Hàn ai cũng không mang theo, một mình tới tìm Úc Tưởng.
Anh nói: "Có thứ này quên đưa cho em."
Úc Tưởng: "Ân? Là thứ gì?"
Trữ Lễ Hàn đưa ra một cái hộp bằng nhung.
Úc Tưởng nhận lấy liền mở ra.
Bên trong là một sơi dây chuyền, mặt dây chính là viên ngọc lục bảo kia.
"Úc tiểu thư." Phía cầu thang vang lên tiếng của Hà tổng. "Tôi nhìn thấy cô lên lầu."
Úc Tưởng nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Sau đó Trữ Lễ Hàn đột nhiên bắt lấy tay của nàng, đẩy ra một bên cửa, đem cô liền lách mình trốn đi vào.
Mới vừa rồi Trữ đại thiếu còn bị đám người kia vây quanh, bây giờ lại mờ ám cùng cô trốn ở chỗ này.
Úc Tưởng nhẹ hít vào.
A, thật giống mùi vị vụn trộm!
Suy nghĩ tới đây, cô bỗng cảm giác được cổ mình mát lạnh, Trữ Lễ Hàn đưa tay vén tóc cô ra sau, đeo dây chuyền vào cổ giúp cô.
Sự mạnh mẽ của người đàn ông bỗng bao trùm lấy cô.
Úc Tưởng hô hấp có chút gấp gáp.
Cảm giác được có cái gì nhẹ nhàng rơi ở trên cổ mình.
"Lần này giúp Úc tiểu thư đeo vòng cổ, có ghi sổ không?" Anh trầm giọng hỏi.
Ngoài cửa.
Hà tổng trầm mặt xuống: "Cánh cửa này sao lại đóng?"
Hắn giống như đang tự lẩm bẩm một mình, lại giống như muốn nói cho người bên trong nghe.