Chương 22: Thiên Nhân hội, " Anh sợ cái gì mà sợ. Tôi mới là người chạy khắp nơi đuổi theo...
Edit: hanna
Câu này của Tiền Bảo Lai nói ra khơi dậy được sự tán thành của rất nhiều người có mặt ở đó. Quả đúng là mọi người ai cũng hướng tới thứ hạng thứ nhất, tuy vậy bây giờ chẳng có ai đánh lại Thượng Thanh, tranh vị trí thứ hai thứ ba cũng không phải không được.
Bản thân Thượng Thanh thì chả có vấn đề gì, chỉ có một điều là "Anh nói vậy được tính không?" Đừng có mà đợi đến lúc y thả âm hồn ra rồi lại xử y làm trái quy tắc thi đấu thì không được đâu nhé.
Chính lúc này, Thiệu Ngôn vội vội vàng vàng chạy tới, mới nãy phải chạy về một lát do anh phải ra ngoài mời lão đạo sĩ dẫn đoàn tới.
Lão đạo sĩ thở hồng hộc chạy tới, "Ta, ta nói là được..." Ông thấy Thượng Thanh, trên trán đầy nếp nhăn nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng, "Hậu sinh khả úy a, tiểu đạo hữu đây quả là trẻ tuổi tài cao, giỏi lắm!"
Đạo sĩ già vuốt râu cười ha hả, "Vừa nãy ta đã báo cáo việc này cho chưởng môn sư huynh rồi, sư huynh cũng không có ý kiến gì khác."
Huyền thuật sư ở đây đều cảm thấy đen mặt lại, song cũng chẳng còn cách nào khác. Lần tranh tài này phần thưởng cho người đứng đầu là Âm dương thuật mệnh bàn đã không tranh nổi rồi, phần thưởng cho người thứ hai thứ ba cũng rất quý giá, bọn họ vẫn không cam lòng rút lui.
Lời nói đến mức này rồi, Thượng Thanh tất nhiên không có ý kiến nữa, dù gì thì quẻ bàn cũng đã tới tay mà. Vì vậy y lấy bình dưỡng hồn ra, thả bầy quỷ ra để lần thi đấu thứ hai bắt đầu. Chỉ có ông lão Vô Cấu vẫn bám trong bình dưỡng hồn không chịu ra, nói là không muốn bỏ người này đi.
Thượng Thanh cũng lười tính toán với ổng, có thêm một con quỷ này cũng không thành vấn đề, cứ để kệ ông ta thôi.
Mọi người còn lại liền chạy đuổi theo âm hồn rồi, lão đạo sĩ và Thượng Thanh thì lưu lại chỗ này đợi, còn có một tên tự động trừ bỏ tư cách thi đấu là Thiệu Ngôn.
Ba người dưới ánh trăng sáng ăn uống thỏa thích say sưa đến là thích ý. phihan.wordpress
Chỉ chốc lát sau, lão đạo trưởng bắt đầu run rẩy lên, "Đây là tang hồn quyết! Âm hồn trúng phải thuật này sẽ hồn phi phách tán! Ai lại ra tay độc ác như vậy chứ?"
Mà Thượng Thanh cùng Thiệu Ngôn đều cùng vội chạy đến phương hướng nơi mà truyền đến tiếng kêu thê lương đó, nhưng mà nơi này đã không còn bóng người, chỉ còn lại vài khí tức hỗn loạn khác.
Thượng Thanh bấm chỉ quyết, hao hết tinh lực ngưng tụ lại vài sợi tàn hồn nhưng cũng không thể cứu vãn lại được. Tang hồn quyết một khi xuất ra, hồn phách tuyệt đối không còn khả năng sống sốt.
Sắc mặt Thiệu Ngôn tái nhợt, "Ở đây đều là quỷ tốt... Hơn nữa chỉ là thi đấu mà thôi, đánh tan hết hồn phách thì còn gì mà thi đấu?"
Thượng Thanh bỗng nhiên cười lạnh, "Hừ, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao bọn họ phải buộc ta thả âm hồn ra một lần nữa rồi!"
Thiệu Ngôn ngẩn ra, "Ý cậu là nói có người nhằm vào những âm hồn này?"
Thượng Thanh vừa định nói gì đó, bỗng nhiên lại có mấy tiếng la hét đau đớn truyền tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, không quan tâm đến những thứ khác nữa, trực tiếp mau chóng chạy tới.
Nhưng mới chạy được một nửa đường, trong rừng bỗng vang lên tiếng sột soạt, Lý Tự Quả từ đâu đó chui ra. Giữa màn đêm đen không thể thấy rõ vẻ mặt cô ấy, chỉ có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ trên người cô truyền tới. Cô nương này cũng rất thẳng thắng, chỉ tay về phía trước, "Theo hướng đó, hai người mau đuổi theo."
Thượng Thanh gật đầu, dựa theo phương hướng đó mà chạy.
Một đám mây đen bị gió thổi tới che khuất mặt trăng, rừng hoang núi thẳm không một bóng người lúc này giơ tay lên còn không thấy được năm ngón. Thiệu Ngôn từ trong cái ba lô cực lớn trên lưng mình móc ra một cái đèn pin chiếu sáng.
Đuổi theo không biết bao lâu, Thượng Thanh đột nhiên quát lớn một tiếng: "Dừng tay!"
Thiệu Ngôn không biết cậu ta nhìn thấy cái gì nhưng nhất quyết không dám cản trở, chỉ có thể liều cái mạng già này đuổi theo chiếu sáng cho cậu ta, rồi sau đó mới nhìn thấy trước mặt có hai kẻ đang bắt một cái âm hồn lại. Hai kẻ đó một người cầm một loại pháp khí quái lạ, một người cầm một tấm bùa chú, không rõ định làm gì với âm hồn kia.
Thượng Thanh bấm chỉ quyết, miệng nhanh trong nói: "Thiên cang chính đạo, Tà linh lùi ra!"
Một đạo ánh sáng chói lóa như tia sét bổ xuống cái pháp khí kia, tên cầm pháp khí hét thảm một tiếng, ôm tay đau đến lăn lộn. Mà kẻ kia phản ứng đầu tiên không phải là đi cứu đồng bọn mà lấy bùa chú trong tay tiếp tục muốn dán lên thân thể âm hồn kia. Trên bùa chú tràn đầy khí tràng rừng rực, một khi dính lên người âm hồn chỉ một chút thì con quỷ đó không chết cũng tàn!
Thượng Thanh không kịp suy nghĩ nhiều, thuận tay cầm lên một hòn đá, bao linh lực bên ngoài rồi ném đi – chỉ nghe bộp một tiếng, hòn đá đập vào giữa trán đối phương. Người kia lập tức ngã nhào xuống, không rõ sống chết.
Y kéo âm hồn kia về, quả nhiên là lúc trước bị Nhiếp hồn trận kéo tới nên âm hồn này cũng biết Thượng Thanh, yếu ớt nói: "Tôi thấy, thấy hai kẻ này đã đánh tan mấy âm hồn rồi. Bọn họ còn có đồng bọn, còn, còn nói cái gì mà Thiên Nhân hội..."
"Thiên Nhân hội?" Thiệu Ngôn cả kinh, "Vậy mà lại là bọn họ..."
Thượng Thanh thu âm hồn kia vào bình dưỡng hồn, cho nó tự an dưỡng thật tốt, quay người hỏi Thiệu Ngôn: "Thiên Nhân hội là thứ gì?"
Thiệu Ngôn vội vàng đáp: "Bên trong Thiên Nhân hội đều là kẻ điên, bọn họ rằng con người là chủ nhân của tất cả các loại linh hồn, mà kẻ tu chân thì càng phải đứng ở trên đỉnh nhân loại. Bọn họ rất là bất mãn đối với tình trạng người bình thường chiếm ưu thế trên thế gian hiện tại, hơn nữa cảm thấy giới huyền thuật đối xử quá mức ôn hòa với những âm hồn. Bọn họ cảm thấy không cùng tộc loại thì ắt sẽ có dị tâm, âm hồn yêu linh gì cũng phải gϊếŧ hết không trừ."
"Cho nên bọn họ thích gây ra hỗn loạn ở khắp mọi nơi, bởi vì chỉ có trong hỗn loạn mới có thể tái tạo lại đẳng cấp và trật tự." Nói đến chỗ này, Thiệu Ngôn cau mày lại, "Nghe sư phụ nói, bảy năm trước bọn họ và Thiên Nhân hội nảy sinh xung đột, Thiên Nhân hội nguyên khí đại thương, sau đó cũng thấy ít xuất hiện. Vậy mà hiện giờ bọn họ lại có mặt ở đây."
Thượng Thanh gât đầu, "Như lời anh nói, Thiên Nhân hội chỉ sợ đã có chuẩn bị mà đến, hẳn là còn một ít người của bọn họ trốn ở chỗ này."
Thiệu Ngôn: "Ừm, cho nên phải tìm hết bọn họ, bằng không tất cả những âm hồn ở đây đều gặp nguy hiểm."
Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, "Đi thôi."
Hai người bước từng bước một trong rừng chậm rãi tìm kiếm, Thượng Thanh thấp giọng hỏi một câu: "Phát hiện cái gì sao?"
Thanh âm Phó Liễm Tri vang lên, "Trong rừng quả đúng là có thêm rất nhiều người, không thể phỏng đoán khí tức, hẳn là mang theo pháp khí ẩn giấu hành tung. Rất nhiều âm hồn cũng đã phát hiện nguy hiểm nên bắt đầu trốn rồi."
Thượng Thanh khẽ gật đầu, ra hiệu đã biết. phihan.wordpress
Không biết bọn họ đã tìm mất bao lâu nhưng họ không tìm thấy được một người của Thiên Nhân hội, Thượng Thanh thấy Thiệu Ngôn mệt đến đầu đầy mồ hôi, chủ động nói: "Tìm một chỗ nghỉ ngơi chút đi, không nên vội mà ẩu được."
Thiệu Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, thể lực này của anh đúng là một chướng ngại vật mà.
Hai người đang đi trên đường thì nhìn thấy một căn nhà nhỏ lụp xụp, không rõ có phải là nhân viên kiểm lâm dựng nên không, hiện tại vừa vặn để đó là chỗ nghỉ ngơi tạm.
Căn nhà này được xây dựng từ những khối đá chồng lên, từ bên ngoài nhìn vào đã thấy sập một nửa, bộ dáng hình như đã bỏ hoang đến mấy chục năm. Hai người vừa đi vào nhìn liền phát hiện đây căn bản không phải nhà lều gì mà là một gian miếu nhỏ.
Trong điện thờ cung phụng một bức tượng đá, có lẽ là thổ thần bản địa hay sơn thần gì đó. Loại miếu nhỏ này thông thường là do người địa phương dựng lên, thờ cúng thần linh bản địa, cũng khá là phổ biến. Miếu này đã hoang phế nhiều năm, cỏ dại trên đất đã cao bằng nửa người, trên tường bốn phía đều là lỗ thủng, Thiệu Ngôn loay hoay hồi lâu mà vẫn chưa tìm được một chỗ thả đồ xuống.
Thượng Thanh ngáp một cái, "Phí sức đi làm cái gì vậy?" Nói rồi nhấc chân đạp một cái, gạt toàn bộ điện thờ xuống đất, "Đây không phải là có cái bàn rồi sao?"
Tượng đá lăn trùng trục xuống đất, điện thờ bị dọn thoáng ra một chỗ, biến thành đống gỗ mục.
Thiệu Ngôn sợ đến mức da dầu tê rần lại, "Sao có thể bất kính với tượng thần như vậy!" Nói rồi luống cuống tay chân nhặt tượng đá lên, trong miệng không ngừng xin lỗi: "Thực xin lỗi thực xin lỗi, cậu ấy không phải cố ý đâu. Ngài đại nhân độ lượng, tha cho cậu ấy không có mắt nhìn..."
Sau đó vội vàng lấy nhang trong ba lô ra đốt, còn bày cả trái cây thờ cúng ra.
Khóe miệng Thượng Thanh giật nhẹ, "Anh sợ cái gì mà sợ. Tôi mới là người chạy khắp nơi đuổi theo những kẻ bại hoại, nó chỉ ngồi ở điện thờ ung dung xem, nếu muốn cúng bái cũng phải là bái tôi mới đúng."
Thiệu Ngôn nhảy dựng lên bịt cái miệng y lại, "Cậu bớt bớt lại cái miệng cho tôi tí đi!"
Thượng Thanh tiện tay bốc một miếng điểm tâm lên cắn, mặt không cảm xúc nhìn tượng thần kia.
Y cũng đá từng thành kính sùng thần bái phật như vậy.
Nhưng đó là kiếp trước.
Sau đó quỷ mạch mở ra, âm khí tràn ra ngoài, tà khí hoành hành khắp nơi, người trong giới huyền thuật đều cảm thấy bất an. Sư phụ cùng sư huynh sư tỷ nhốt y ở nhà, đi vào phong ấn quỷ mạch, chuyến đi đó... một đi không ai trở lại.
Y đi bái khắp tất cả tượng thần trong trong Thanh Phong phái, nhưng không có tòa tượng phật nào đáp lại y. Sau đó y lật tìm được cấm thuật mà sư phụ chưa bao giờ cho y động vào, ở trong đó tìm ra được một phương pháp có thể sử dụng.
Một ngày nọ, y đập nát hết tất cả tượng thần, đổi một bộ quần áo mới, sau đó dùng toàn bộ tu vi và huyết nhục bản thân tế sống, phong ấn quỷ mạch.
Nếu như để y hồn phi phách tán thì cũng thôi bỏ đi, nhưng lại cho y trùng sinh lại một đời, y liền hiểu những tượng gỗ tượng đá đó đều không thể dựa dẫm được, dựa vào chúng nó còn không bằng dựa vào chính mình.
Tay phải truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo giống như bị người nào đó nắm chặt lấy, Thượng Thanh lấy lại tinh thần, híp mắt mắng, "Buông ra, không biết mình có bao nhiêu lạnh sao?"
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một chút hơi lạnh nhẹ lướt qua bên sườn mặt y.
Thượng Thanh sa sầm mặt, Phó Liễm Tri lấy thứ đồ gì đó áp trên mặt y, không phải là định hôn y đó chứ?
Lúc này Thiệu Ngôn đã dọn dẹp ra được một chỗ khá rộng rãi, vị này ấy thế mà còn mang theo một cái nồi quân dụng, bên trong đang nấu mì ăn liền.
Anh ta đã đặt tượng thần ra chỗ khác, sau đó kéo Thượng Thanh ngồi xuống, như dỗ trẻ con mà nhét vào tay y một quả táo đỏ, chỉ lo người này lại đi đạp tượng thần thêm cái nữa.
Ánh lửa chiếu ra sắc vàng ấm áp, mì ăn liền không có mấy dinh dưỡng nhưng mùi hương lại thơm ngon dị thường. Giữa ngôi miếu đổ nát với bốn bức tường lọt gió vẫn tạo nên được vài phần không khí 'ăn cơm thôi' náo nhiệt trong gia đình.
Thiệu Ngôn đảo mì trong cái nồi trước mặt, bất giác nở nụ cười nhẹ, "Nếu như có thêm mấy cây cải xanh thì tốt rồi, cho vào trong nồi một ít là ngon..."
Một tiếng nuốt nước miếng vang đội, sau đó vang lên giọng nói: "Xin hỏi, chúng tôi có thể góp đồ ăn, có thể xin thêm ít cơm không?"
Hai người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người chen chúc ngoài cửa, đang tha thiết mong chờ nhìn. Người nói chuyện chính là Lý Tự Quả, trong tay cô còn cầm theo vài cọng rau dại.
Nhìn kỹ lại, đám người kia mặt mũi ai cũng bị đánh bầm dập, trên người đều mang theo vết thương.
Thiệu Ngôn nói: "Mau vào đi! Mọi người xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Tự Quả khập khiễng đi vào, trên đùi cô có một vết thương lớn, "Còn không phải là do đám khốn nạn Thiên Nhân hội kia! Lần này có không ít người của bọn chúng tới, đồng thời vây công chúng tôi. Nếu không phải tôi chạy trốn nhanh thì suýt chút nữa đã bị bọn chúng gϊếŧ chết!"
Những người khác cũng mồm năm miệng mười kể lể, đám người bọn họ đều bị Thiên Nhân hội bao vây tấn công, ít nhất đã đụng độ với năm sáu tên rồi.
Thượng Thanh kỳ quái hỏi: "Các người đều bị vây công? Vì sao tôi không bị?" Tuy rằng y đụng phải hai người, nhưng mà nếu nói là bị vây công thì chẳng bằng nói là y đuổi tới đánh cho hai kẻ đó một trận.
Chỉ nghe Tào Mộc Tinh quái gở nói: "Chu đại sư cậu quá lợi hại a. Nhiều người chúng ta như vậy cũng không đọ lại được với một mình cậu, người của Thiên Nhân hội nào có dám nghĩ đến đi ra vây khốn cậu?"
Sắc mặt những người khác đều ngưng trọng, cảm thấy lời này của Tào Mộc Tinh quả là không dễ nghe chút nào. Nói thế nào thì nói, trước đây vì Âm dương thuật mệnh bàn, bọn họ đều là đối thủ cạnh tranh với nhau, song hiện tại có Thiên Nhân hội ở đây, bọn họ tự nhiên là bị bên lại trên một sợi dây thừng, ý thức đồng đội đương nhiên là phải có chứ.
Nhưng mà ngay tại lúc họ đều cho rằng Thượng Thanh sẽ tức giận, chỉ thấy thiếu niên này gật đầu, "Đúng vậy, đúng là tôi lợi hại hơn."
Mọi người: "..."
Tào Mộc Tinh tức giận đến mức mặt méo xẹo, người này so với gã còn không biết xấu hổ hơn!
Mọi người cùng xuýt xoa ăn mì, một người trong đó nói: "Chu đạo hữu à, hôm nay Thiên Nhân hội xuất hiện, không rõ trong bóng tối ẩn giấu âm mưu gì, chúng ta không thể bỏ mặc không quan tâm. Tiếp theo phải làm gì, chúng tôi đều nghe cậu."
Những người khác cũng không có ý kiền gì, Thượng Thanh tuy rằng tuổi nhỏ nhưng là có tu vi cao nhất ở đây.
Thượng Thanh cũng không từ chối, "Vậy được, hiện giờ mọi người ở đây nghỉ ngơi chăm sóc vết thương cho tốt, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát đi tìm người của Thiên Nhân hội. Lúc này Vân Hư đạo trưởng bên kia khẳng định đã nhận được tin tức, tiếp viện rất nhanh sẽ tới thôi."
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, ai nấy cần tĩnh tọa thì tĩnh tọa, cần băng bó thì băng bó, ngưng thần tĩnh khí chuẩn bị đón một trận đại chiến.
Thiệu Ngôn ngồi xuống bên cạnh, có chút vui vẻ vỗ vỗ túi. May mắn trước khi đi sư phụ cho anh một tấm bùa hộ mệnh, nếu không giúp được gì thì ít nhất cũng không đến nỗi cản trở. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy được một ánh mắt bất thiện nhìn tới.
Quay đầu lại chỉ thấy Tào Mộc Tinh phẫn nộ nhìn anh, "Ngươi vỗ túi là có ý gì?"
Thiệu Ngôn: "?"
Tào Mộc Tinh: "Có phải ngươi đang cười chuyện ta bị Chu Thượng Thanh đoạt mất quỷ treo cổ đúng không?"
Thiệu Ngôn: "? ?"
Tào Mộc Tinh: "Ta nói cho ngươi biết, ba mươi năm đông sông ba mươi năm tây sông nhá, đừng có mà khinh thiếu niên nghèo!"
Thiệu Ngôn: "..."
Hắn ta là bị chuẩn đoán mắc phải cái bệnh gì vậy trời!
Hết chương 22