Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 135



Nàng chắp tay, thành kính rút một que từ ống que, đầu que có một chấm kim phấn, vậy mà lại là vương ký!

Thẩm Dao Chu đều ngây người.

Phó Sinh Hàn vẫn luôn kiên nhẫn nhìn Thẩm Dao Chu nghịch mấy thứ này, thấy nàng cầm que kia, đột nhiên lại gần mình hít một hơi.

Khuôn mặt như cánh hoa lại gân hắn đến vậy.

Tai và cổ Phó Sinh Hàn đỏ lên trong nháy mắt, hắn gần như dùng hết toàn bộ ý chí của mình mới kiềm chế được bản thân không bỏ chạy.

"Ngươi... ngươi đang làm gì vậy?”

Thẩm Dao Chu nở nụ cười mãn nguyện: "Hít một hơi may mắn."

Vài ngày tiếp theo, Thẩm Dao Chu và Từ Chỉ Âm không rời khỏi viện.

Vì phải giữ bí mật nên Thẩm Dao Chu dứt khoát không nói với đám người Sở Cửu Ý, chỉ nói là thương thế của Trì Việt tương đối nặng, phải ở lại quan sát.

Trì Việt và các sư huynh đệ của hắn ở lại trong viện của bọn họ.

Trì Việt và Khang Dật đều đoán thương thế của hắn có vấn đề, nhưng đều ngoan ngoãn không hỏi nhiều, lúc Thẩm Dao Chu đến kiểm tra đều rất nghe lời.

Thân thể của tu sĩ vẫn rất khỏe mạnh, đừng nhìn Trì Việt bị thương nặng như vậy, ngày hôm sau đã nhảy nhót tung tăng, cơ bản không cần người chăm sóc.

Thẩm Dao Chu tỉ mỉ kiểm tra cho hắn, tránh trường hợp con cổ trùng kia tự bạo để lại di chứng gì.

Trì Việt lén nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm y tu, ngài là hậu nhân của Y Tổ sao?"

Thẩm Dao Chu vừa để hắn vận chuyển linh lực, vừa tùy tiện nói: "Không phải."

Trì Việt vội vàng hỏi lại: "Vậy thì ngài có phải là thiên phú xuất chúng, được một vị tôn giả ẩn thế nào đó coi trọng, cố ý thu ngài làm đồ đệ, truyền thụ hết sở học của mình không?"

Thẩm Dao Chu: "Ta là ngũ linh căn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi địa giới Thẩm gia."

Trì Việt kích động nói: "Vậy thì là ngài vì linh căn mà từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt nên phẫn nộ thề phải thành danh, thiên đạo bị quyết tâm của ngài cảm động, ban cho đạo pháp, ngài chăm chỉ khổ học, cuối cùng trở thành đại lão!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng từng cho rằng chỉ một Lăng Tân Nguyệt thôi cũng đủ khiến nàng chịu đựng rồi, không ngờ Trì Việt còn hơn cả nàng, rõ ràng trên võ đài cương liệt ngoan cường, sao xuống võ đài lại thành ra bộ dạng này?

Trì Việt còn muốn hỏi tiếp.

Thẩm Dao Chu trực tiếp mở miệng chặn lại: "Ta không phải hậu nhân của Y Tổ, cũng không được tôn giả ẩn thế hay thiên đạo nào đó coi trọng, đừng đoán mò nữa."

Trì Việt rất thất vọng, bởi vì lời nói cử chỉ của Thẩm Dao Chu, còn có bản lĩnh chưa từng thấy và thần hồ kỳ thần của nàng, trông đều giống như nhân vật chính trong thoại bản, sao có thể không phải chứ? Hắn suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta biết rồi, kỳ thực ngài không phải ngũ linh căn bình thường, mà là che giấu bản lĩnh của mình, sau đó vị hôn phu của ngài thấy người khác đẹp hơn nên đến tận cửa hủy hôn, vì vậy ngài tức giận, không còn che giấu nữa, khiến hắn hối hận không kịp..."

Thẩm Dao Chu day day trán.

"Không có hủy hôn, không có vị hôn phu, cũng không phải thế thân gì cả, không có bị tỷ muội cướp nam nhân..." Nàng dừng một chút, thành khẩn khuyên nhủ: "Ngươi... bớt đọc thoại bản đi."

Khang Dật ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Nghe thấy chưa, Thẩm y tu còn nói ngươi bớt đọc thoại bản đi."

Trì Việt vẫn rất cố chấp: "Ta không tin, Thẩm y tu ngài chắc chắn đã che giấu thân phận, yên tâm, ngài là ân nhân cứu mạng của ta, ta nhất định sẽ không nói ra ngoài."