Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 156



Ngay cả Quý Nhiên vẫn luôn không ưa Thẩm Dao Chu cũng nhăn mặt xông lên.

Nhưng tia sét dường như vô tận, tia sau còn mạnh hơn tia trước.

Yến Phi phun ra một ngụm m.á.u tươi, Hạ Tông Minh và những người khác cũng mặt mày tái nhợt suy yếu, linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt.

Chỉ còn lại Sở chưởng môn một mình chống đỡ.

Nhưng dù sao đây cũng là lôi kiếp, là thiên đạo.

Sức người sao có thể thắng được trời, đám mây đen kia dường như bị hành động của bọn họ chọc giận, một tia sét màu tím sẫm gần như đen lại giáng xuống.

Sở chưởng môn cầm kiếm xông lên nhưng căn bản không thể ngăn cản, bị tia sét kia đánh trúng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mang theo dư uy, hung hăng giáng xuống phòng phẫu thuật.

Nhưng ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trên phòng phẫu thuật.

Phó Sinh Hàn đối mặt với tia sét, không né không tránh, trực tiếp c.h.é.m tia sét thành hai nửa.

Động tĩnh bên này của bọn họ không nhỏ, thu hút không ít tu sĩ đến xem.

Tất cả mọi người đều nhìn Phó Sinh Hàn không chút sợ hãi, từng kiếm từng kiếm c.h.é.m tan tia sét, như một vị thần bảo vệ ngôi nhà dưới chân mình.

Số lượng tia sét đã sớm vượt quá năm mươi.

Sáu mươi... Bảy mươi...

Tám mươi...

Phó Sinh Hàn không phải thần, hắn cũng sẽ bị thương, m.á.u tươi đã nhuộm đỏ quân áo trên người hắn, tay cầm kiếm của hắn thậm chí còn hơi run.

Nhưng thanh kiếm trong tay hắn chưa từng có chút né tránh nào.

Những tu sĩ đứng xem không thể nhìn nổi nữa, trong số bọn họ có không ít người bị trúng cổ, được Thẩm Dao Chu cứu.

Không biết là ai hét lớn một tiếng: "Đệt! Ai dám làm bị thương Thẩm y tu thì bước qua xác ông đây! Mẹ kiếp, lôi kiếp cũng không được!"

Ngay sau đó, từng bóng người bay ra, đứng chắn trên phòng phẫu thuật.

Tổng cộng có một trăm linh tám tia sét.

Nhưng không có một tia sét nào rơi trúng Thẩm Dao Chu, căn phòng phẫu thuật nhỏ bé này dưới uy áp khủng bố của thiên đạo lại an toàn đến lạ.

Thẩm Dao Chu nghe thấy tiếng kiếm khí trên đỉnh đầu, nghe thấy có người hét lớn "Thẩm y tu đừng sợ chúng ta bảo vệ ngươi”, nghe thấy tiếng rên rỉ của người bị thương.

Nàng không thể bước ra khỏi phòng phẫu thuật, nhưng từng tấm lòng ở đây nàng đều cảm nhận được.

Vừa mới xuyên không đến, nàng cũng từng buồn bực, tại sao lại là nàng? Tại sao lại xuyên không đến một nơi như thế này?

Nhưng thời gian càng lâu, người bên cạnh nàng càng ngày càng nhiều, Thẩm Túy An, Yến Phi, Lăng Tân Nguyệt, bốn người Thân Khương, Từ Chỉ Âm, Sở Cửu Ý... Còn có những bệnh nhân này.

Còn có Phó Sinh Hàn.

Vì vậy dần dân, nàng không còn nghĩ đến vấn đề này nữa.

Hóa ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, nàng đã có ràng buộc.

Thẩm Dao Chu cảm thấy mặt mình lạnh ngắt, sờ lên quả nhiên toàn là nước mắt.

Nàng mím chặt môi, dùng tay áo lau đi.

Thật ra nàng không hề cảm thấy mình đã làm được việc gì đặc biệt ghê gớm, cứu người chữa bệnh vốn là thiên chức của người làm nghề y, ngày đầu tiên vào học viện y khoa, nàng đã đứng dưới sân theo mọi người đọc lời thê của sinh viên y khoa.

Sức khỏe là trọng, tính mạng là trên hết.

Ngay từ khoảnh khắc đó, nàng đã hiểu, đây chính là nghề mà nàng sẽ cống hiến cả cuộc đời.

Giáo viên hướng dẫn của nàng từng bị viêm ruột thừa trên bàn mổ, tiêm thuốc giảm đau, cố gắng hoàn thành ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, lúc xuống bàn mổ thì gân như ngất xỉu.