Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 166



Quý Nhiên chăm chú nhìn, thuận miệng nói: "Hiện tại xem ra tu sĩ của Phá Nhạc Kiếm Tông chiếm ưu thế, nhưng Phó Sinh Hàn tuy đang né tránh nhưng cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng, hẳn là đang tìm cơ hội phản công, chỉ là đòn tấn công của đối phương quá mạnh, hắn tạm thời không tìm ra được sơ hở”

"Trời ạ! Vừa rồi một chiêu đó quá tuyệt vời! Phá Nhạc Kiếm Tông lại có kiếm tu lợi hại như vậy sao! Sao trước đây chưa từng thấy hắn trong kỳ đại hội tông môn?”

Ở khán đài bên kia, các vị chưởng môn cũng đang bàn luận về tu sĩ của Phá Nhạc Kiếm Tông này.

"Có thể áp chế Phó Sinh Hàn như vậy, quả thực không dễ dàng, hắn họ Bàng đúng không?”

"Đúng vậy, vòng đầu tiên hắn cũng biểu hiện rất xuất sắc, một mình đánh bại bảy tu sĩ, nếu không phải linh lực không đủ, ta thấy một đấu chín cũng không phải không thểt"

"Lợi hại như vậy, trước đây trong kỳ đại hội tông môn sao lại không thấy?"

"Nghe nói hắn vừa mới tấn thăng Nguyên Anh thì gặp phải ma tu xâm phạm, hắn theo môn phái đi tiêu diệt ma tu thì bị thương, nhiễm phải ma khí, những năm này vẫn luôn tĩnh dưỡng trong môn phái."

"Cái gì?! Nhiễm phải ma khí! Vậy mà bây giờ vẫn có thực lực thế sao?"

"Nghe nói là Thẩm y tu chữa khỏi, Phá Nhạc Kiếm Tông may mắn thật, sớm đã kết giao với một y tu lợi hại như nàng! Ta thấy năm nay chức quán quân e rằng lại phải vê tay bọn họ." Ngồi bên cạnh, chưởng môn Tiên Vân Môn Lạc Văn Huyền sắc mặt hơi trâm, ông ta truyền âm hỏi đại đệ tử của mình: "Mấy vị tu sĩ này trước đây cũng từng tìm đến Tiên Vân Môn của ta, đáng tiếc ta chỉ có thể dùng Tịnh Ma Đan giúp bọn họ áp chế, không thể chữa khỏi, mà Thẩm Dao Chu này lại có thể chữa khỏi cho bọn họ, thậm chí còn khiến bọn họ khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, ngươi nói xem, nàng so với vi sư có phải còn hơn một bậc không?”

Đường Viễn Du vội vàng nói: "Sư phụ, sao người lại nói như vậy, nha đầu này chỉ là vận may tốt học được chút tà môn ngoại đạo, không thể trường tồn, y tu cuối cùng vẫn phải xem thuật luyện đan!"

Lạc Văn Huyền cười lạnh: "Ngươi không cần nói lời hay để dỗ dành ta, trong lòng ngươi ta đều hiểu rõ, nếu đổi lại là ngươi, Tục Linh Đan thiên phẩm chỉ có thể khôi phục được sáu phần và một ca phẫu thuật có thể khôi phục chín phần, ngươi chọn cái nào?"

Đường Viễn Du không nói gì nữa.

Lạc Văn Huyền thở dài: "Đừng thấy y tu chúng ta bây giờ được nâng niu, đó là vì bọn họ cần chúng ta, hơn nữa chúng ta có Y Tu Minh Hội chống lưng, bọn họ mới nể mặt vài phần, nếu có người làm tốt hơn chúng ta, chúng ta sẽ lập tức bị vứt bỏI"

Không nói gì khác, chỉ riêng kỳ đại hội tông môn này, những năm trước chỗ ở của ông ta luôn tấp nập, người người đều muốn phàn giao tình với ông ta, ở chỗ ông ta mua đan dược, nhưng năm nay, người đến đã ít đi một nửa, người mua đan dược càng ít đến đáng thương, đặc biệt là mấy loại đan dược chữa trị linh mạch bán chạy nhất những năm trước, lần này bán ra vô cùng ít Ỏi.

Bọn họ đúng là có Y Tu Minh Hội chống lưng, nhưng Y Tu Minh Hội không nuôi kẻ vô dụng, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là giữ được vị trí hiện tại, rất có thể bọn họ sẽ bị Y Tu Minh Hội trực tiếp khai trừ.

Đường Viễn Du thật ra cũng đã nghĩ đến nhưng không muốn tin: "Không đến mức đó chứ, sư phụ, con thấy Thẩm Dao Chu kia hầu như đều là phẫu thuật liên quan đến linh mạch, đan dược của chúng ta không chỉ có những thứ này, bọn họ không đến mức quá đáng như vậy đâu..."