Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 170



Từ Chỉ Âm tay cầm một miếng ngọc giản, vừa ghi chép cảm ngộ luyện đan của mình vào đó, vừa nói: "Tùng Âm Đằng quá phiền phức, căn bản không xử lý sạch được, ta thấy vẫn nên chặt cánh tay đi, thiếu một cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bồi dưỡng linh thực."

Sở Cửu Ý cũng phụ họa: "Đúng vậy lão đại, lần này ta cũng đứng về phía Từ ytu."

Thẩm Dao Chu nhàn nhạt nói: "Hắn không muốn chặt tay, là y tu thì phải lấy nhu cầu của bệnh nhân làm nhiệm vụ hàng đầu."

"Chậc." Từ Chỉ Âm bĩu môi: "Ta làm y tu nhiều năm, cũng chưa từng thấy trong sách vở nào nói như vậy, chỉ có ngươi là khác người."

Thẩm Dao Chu nhướng mắt: "Vậy ngươi làm hay không?"

"Làm làm làm." Từ Chỉ Âm cất ngọc giản vào túi trữ vật: "Mời Thẩm chân nhân phân phó nhiệm vụ đi."

Thẩm Dao Chu không để ý đến lời trêu chọc của nàng ta, từng bước phân phó công việc chuẩn bị.

Từ Chỉ Âm tò mò hỏi: "Vậy ngươi định làm gì?"

Thẩm Dao Chu thở dài: "Ta đi tìm xem có ngọc giản nào tên là "Toàn thư bồi dưỡng linh thực" hay "Kỹ thuật trồng Tùng Âm Đằng" không..."

Từ Chỉ Âm, Sở Cửu Ý: "..."

Tùng Âm Đăng là một loại linh thực thích môi trường âm u, hơn nữa nó cực kỳ cứng cỏi, chỉ cần có linh khí là có thể sinh trưởng, rễ cây lại nhiêu và nhỏ, lúc hấp thụ linh khí vô cùng tham lam, những linh thực khác nếu bị nó quấn lấy, cơ bản đều là số phận bị hút sạch sẽ rồi héo rũ.

Nhưng Tùng Âm Đằng cũng rất yếu ớt, không giống những linh thực khác hoặc là hung bạo, hoặc là hung dữ, cho nên Hoàng Văn Phong mới sơ suất gây ra hậu quả như ngày hôm nay.

Lăng Tân Nguyệt theo lời dặn của Thẩm Dao Chu, đặt mấy viên dạ minh châu trong phòng bệnh của Hoàng Văn Phong, tạm thời làm chậm tốc độ sinh trưởng của Tùng Âm Đằng.

Lăng Tân Nguyệt ngày thường rảnh rỗi không có việc gì thì đi loanh quanh các phòng bệnh, nghe họ kể chuyện, thu thập một số tư liệu, cộng thêm việc nàng vốn viết thoại bản, cảm giác tương đối nhạy bén.

Cho nên trong chuyện của Hoàng Văn Phong, nàng ta đã nhận ra được một chút gì đó, cố ý đi tìm hắn trò chuyện.

Hoàng Văn Phong biết mình không cần phải chặt tay, tâm trạng tốt hơn không ít, cũng nói nhiều hơn một chút.

Nghe Lăng Tân Nguyệt hỏi hắn, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: "Haiz, ban đầu ta định chặt cánh tay cho xong, tay nào có quan trọng bằng mạng, nhưng y tu kia nói với ta, không bằng tìm Thẩm y tu xem thử, biết đâu có thể giữ được cánh tay, ta cũng chỉ là bệnh c.h.ế.t thì vái tứ phương thôi..."

Lăng Tân Nguyệt nhíu mày: "Những lời này trước đây sao ngươi không nói với Thẩm y tu?"

Hoàng Văn Phong cười trừ: "Ta cũng sợ Thẩm y tu nghĩ nhiều..."

Hắn dường như cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng nói: "Lăng cô nương, ta thật sự chỉ muốn giữ lại cánh tay, ta không có ý xấu gì, người đừng nói với Thẩm y tu..."

Lăng Tân Nguyệt sắc mặt như thường, an ủi hắn một lúc mới đi ra khỏi phòng bệnh, vừa vặn đụng phải Mộc Hương đang dẫn một bệnh nhân mới nhập viện đi về phía này.

Lăng Tân Nguyệt gọi họ lại: "Đây là sắp xếp đến phòng bệnh Hoàng tự số mười chín sao?"

Mộc Hương gật đầu.

Lăng Tân Nguyệt: "Đổi một phòng bệnh khác đi, bệnh nhân phòng Hoàng tự số mười chín để hắn ở một phòng riêng."

Việc sắp xếp phòng bệnh này thường do Lăng Tân Nguyệt xử lý, Mộc Hương cũng không nghĩ nhiều đã đồng ý, dẫn người đi đến phòng khác.