Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 177



Rễ chính của Tùng Âm Đằng cắm rất sâu, hơn nữa còn đan xen chằng chịt, muốn lấy ra nguyên vẹn rất khó nhưng Thẩm Dao Chu lại làm được.

Nhưng, thời gian cuối cùng vẫn không kịp.

Cái kén của Toái Ngọc Phong dần trở nên trong suốt, lộ ra hình dạng dữ tợn khủng bố của nó, tốc độ phập phồng cơ thể của nó ngày càng nhanh, dường như sắp thức tỉnh.

Trái tim Sở Cửu Ý đập thình thịch.

Nhưng Thẩm Dao Chu dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn đang tháo gỡ rễ chính của Tùng Âm Đằng.

Ngay lúc này, Từ Chỉ Âm ôm một cái hộp Huyền Thiết xông vào phòng phẫu thuật.

"Tìm thấy rồi, nhanh lên!"

Thẩm Dao Chu vừa vặn tách sợi rễ cuối cùng của Tùng Âm Đằng, dùng linh lực bọc lấy nó và cái kén của Toái Ngọc Phong, ném vào trong hộp Huyền Thiết.

Gần như cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy rõ ràng một tiếng xé rách, còn có tiếng vỗ cánh trâm thấp.

Nhưng con Toái Ngọc Phong vừa mới phá kén chui ra đã bị nắp hộp Huyền Thiết đập trở vào.

Ngay sau đó, trong hộp Huyền Thiết vang lên tiếng gặm nhấm khiến người ta sởn gai ốc.

Từ Chỉ Âm cả người nằm bò trên nắp hộp Huyền Thiết, vừa rồi khi nhìn thấy Toái Ngọc Phong giấy giụa chui ra khỏi kén, nàng ta sợ đến mức tim suýt ngừng đập.

Ba người kinh hồn bạt vía ngã vật xuống đất.

Linh lực của Sở Cửu Ý đã hoàn toàn cạn kiệt, hai tay run rẩy như bị co giật.

Từ Chỉ Âm thấy vậy, không nhịn được cười nói: "Sở lão lừa không tệ nha, thế mà chống đỡ được, nếu không sau này cứ để ngươi theo Dao Chu lên bàn phẫu thuật đi, cũng cho ta thêm chút thời gian luyện đan, thế nào?"

Sở Cửu Ý khóe miệng giật giật, lấy lại tinh thần đáp trả: "PhỉI"

Thẩm Dao Chu dựa vào bàn mổ, từ khi tấn thăng Kim Đan, nàng đã rất lâu không có cảm giác linh lực cạn kiệt, cơ thể và tinh thân đều mệt mỏi như vậy.

Nhưng cảm giác cả một đội cùng chung sức, cùng nhau cứu người này, mọi sự khó chịu dường như lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Hoàng Văn Phong tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Hắn phát hiện mình dường như đã trở về phòng bệnh, tay phải vẫn còn đau âm Ì...

Tay phải!

Hắn giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện tay phải của mình vẫn bình an vô sự nằm bên cạnh, còn cây Tùng Âm Đằng c.h.ế.t tiệt kia đã biến mất.

Hoàng Văn Phong vừa kinh vừa mừng, thử vận chuyển linh lực nhưng lại bị người ngăn lại.

Thẩm Dao Chu nói: "Mặc dù đã lấy Tùng Âm Đằng ra rồi nhưng thương thế linh mạch của ngươi khá nặng, vẫn không nên cố vận chuyển linh lực ngay, ngươi hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian."

Nàng nói xong, Từ Chỉ Âm lại đưa cho hắn một viên đan dược: "Đây là Hộ Mạch Đan, lát nữa ngươi ăn vào sẽ dễ chịu hơn."

Hoàng Văn Phong cười trừ: "Đan dược... rất đắt đúng không, ta da dày thịt béo, dưỡng một thời gian là khỏi."

Thẩm Dao Chu bất đắc dĩ: "Không lấy linh thạch của ngươi, coi như là tặng kèm cho ca phẫu thuật, ngươi cứ ăn đi."

Hoàng Văn Phong nghe vậy cảm ơn rối rít, không ngừng nói rằng về sau sẽ lập bài vị trường sinh cho bọn họ và vị y tu Tiên Vân Môn kia.

Thẩm Dao Chu từ chối một hồi, thấy thực sự không từ chối được, cũng mặc kệ hắn.

Từ đầu đến cuối, nàng đều không nói cho Hoàng Văn Phong biết, vị y tu Tiên Vân Môn kia đã đặt vào trong cơ thể hắn một cái kén Toái Ngọc Phong.

Đợi nàng trở về viện tử, phát hiện Thẩm Túy An thế mà lại ở đó, sau lưng hắn là Sở Cửu Ý và những người khác đang ngoan ngoãn xếp thành một hàng, bên chân còn đặt cái hộp Huyền Thiết đựng Toái Ngọc Phong.