Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 185



Thế nhưng Trình Tịch Bạch lại không hề có một chút thương hại nào.

Ông ta đứng cao nhìn xuống Phó Sinh Hàn, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết lỗi không?"

Phó Sinh Hàn động đậy thân thể, chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên, không biện giải, cũng không cầu xin tha thứ, chỉ rất bình thản nói: "Đệ tử không biết."

Thân thể hắn căng chặt, bởi vì hắn biết, hắn nói như vậy nhất định sẽ chọc giận Trình Tịch Bạch, sau đó lại là một trận roi vọt.

Nhưng ngoài dự đoán, lần này Trình Tịch Bạch không đánh hắn, mà nhàn nhạt nói: "Đã không biết, vậy ngươi cứ thành thật ở lại trong môn phái phản tỉnh, bí cảnh Lan Nhân ngươi cũng không cần đi nữa."

Phó Sinh Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Sư phụ!"

"Sao vậy? Không phục?" Trình Tịch Bạch lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi thua trận, chúng ta sao phải bị Phá Nhạc Kiếm Tông khống chết"

Phó Sinh Hàn: "Cho dù lần này đệ tử thua trận, nhưng những năm qua đệ tử đã làm những gì cho môn phái, chẳng lẽ không đủ để đổi lấy một danh ngạch sao?"

Trình Tịch Bạch: "Đó là việc ngươi nên làm. Ngươi đừng quên, năm đó nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi đã sớm c.h.ế.t rồi, những năm qua ta nuôi dưỡng ngươi, dạy ngươi tu luyện, nhưng ngươi thì sao! Vậy mà vì một người ngoài không liên quan, thất bại trong tông môn đại tỷ! Ngươi còn mặt mũi đòi đi bí cảnh Lan Nhân sao?!"

Phó Sinh Hàn sắc mặt trắng bệch, muốn nói thêm gì đó nhưng Trình Tịch Bạch đã phất tay áo bỏ đi.

Hắn nhìn theo bóng lưng Trình Tịch Bạch, trên khuôn mặt vốn kiên định hiếm khi lộ ra vài phân hoang mang.

Hắn không có ký ức thời thơ ấu, khi hắn mở mắt ra đã ở Thái Sơ Kiếm Tông rồi, nghe nói là chưởng môn Trình Tịch Bạch đã cứu hắn về, cho nên từ nhỏ hắn đã coi Trình Tịch Bạch là ân nhân, là sư phụ, là phụ thân.

Nhưng hắn biết, sư phụ không thích hắn, thậm chí còn... kiêng ky hắn.

Hắn cùng các sư huynh đệ tu luyện, lúc nào cũng là người tiến bộ nhanh nhất, hồi nhỏ hắn sẽ vui vẻ chạy đi nói cho sư phụ, muốn được sư phụ khen ngợi.

Nhưng sư phụ luôn lạnh nhạt nhìn hắn một cái, bảo hắn đừng tự mãn.

Các sư huynh đệ đều hâm mộ hắn bẩm sinh Kiếm Cốt, nhưng thái độ của sư phụ lại rất kỳ lạ, khi nói đến bẩm sinh Kiếm Cốt, sư phụ vừa cuồng nhiệt vừa căm hận, ngữ khí vô cùng phức tạp.

Phó Sinh Hàn không hiểu, cho nên từ sự mong đợi và ngưỡng mộ ban đầu, dần dần trở nên thất vọng, cuối cùng là c.h.ế.t tâm.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn... rất đau.

Cơn đau dường như từ bẩm sinh Kiếm Cốt truyền đến tất cả các linh mạch, cuối cùng lại tụ lại ở vị trí tim.

Rõ ràng là cơn đau đã quen rồi nhưng hôm nay dường như có chút không chịu nổi.

Hắn cẩn thận lấy ra một lọ đan dược từ túi trữ vật, chiếc lọ bằng ngọc đã được vuốt ve đến sáng bóng, có thể thấy là thường xuyên được người ta câm trong tay chơi đùa. Hắn mở nắp, bên trong đan dược vẫn đầy ắp.

Hắn còn nhớ lúc Thẩm Dao Chu đưa lọ này cho hắn, trong mắt đầy vẻ lo lắng và bất lực, nói với hắn: "Sau này đau đến chịu không nổi thì ăn một viên."

Nhưng thế nào mới là đau đến chịu không nổi?

Mỗi lần bị thương, hắn đều sẽ lấy lọ ra, nhưng cuối cùng lại không nỡ ăn, lặng lẽ cất lại.

Thẩm Dao Chu còn nói với hắn: "Đừng ăn nhiều, vạn nhất hình thành cảm giác phụ thuộc thì không tốt."

Nhưng rõ ràng hắn không ăn nhiều, thế mà dường như cũng đã hình thành cảm giác phụ thuộc.

Nếu như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, vậy thì cái lạnh dường như cũng không khó để chịu đựng, nhưng một khi đã từng trải qua cảm giác đó, trong cái lạnh thấu xương, người ta sẽ càng khao khát một chút ấm áp.

Phó Sinh Hàn nắm chặt lọ thuốc, lẩm bẩm nói nhỏ giống như đang tự thuyết phục mình, lại giống như đang nói với ai đó.

"Thật sự rất đau... Đây hẳn là đau đến chịu không nổi rồi, có thể ăn một viên chứ?”