Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 190



Hứa Tinh Dạ chỉ còn cách xin lỗi: "Lăng cô nương, xin lỗi, là ta ngày thường chiều hư nàng, ngươi đừng chấp nhặt với một tiểu nha đầu."

Lăng Tân Nguyệt nghẹn một bụng tức.

Thiền nhi này nhìn thì nhỏ tuổi nhưng cũng là tu sĩ, tuy chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ nhưng chưa chắc ai là tiểu nha đầu!

Cuối cùng mọi người bàn bạc một chút, cảm thấy Thiền nhi gây ra nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là muốn ở bên cạnh Hứa Tinh Dạ hầu hạ mà thôi.

Hơn nữa, qua nhiều ngày quan sát, Hứa Tinh Dạ vẫn luôn rất thành thật, có lẽ hắn thực sự chỉ đến để cầu y, ngược lại là bọn họ quá lo lắng.

Vì vậy, Thẩm Dao Chu đồng ý cho Thiền nhi chuyển vào Lan Đinh Viện.

Sau khi Thiền nhi chuyển vào, quả nhiên yên tĩnh hơn, còn Hứa Tinh Dạ trông có vẻ tinh thân cũng tốt hơn nhiều, không còn suốt ngày nhốt mình trong phòng, cũng chịu ra ngoài đi lại, thỉnh thoảng còn trò chuyện với bọn họ.

Mặc dù bọn họ không có thiện cảm gì với Thiên nhi, nhưng Hứa Tinh Dạ lại là người khá tốt, hơn nữa hắn có kinh nghiệm luyện khí phong phú, còn tiện tay giúp Thẩm Dao Chu cải tiến một số linh khí.

Không chỉ vậy, hắn còn lấy ra một số linh khí do chính mình luyện chế, đều là những tinh phẩm tỉnh xảo.

Trước đây Thẩm Dao Chu vẫn luôn đặt hàng linh khí ở tiệm luyện khí của nhà họ Thường, nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của Hứa Tỉnh Dạ mạnh hơn bọn họ nhiều. Đối mặt với lời khen ngợi của nàng, Hứa Tinh Dạ chỉ cười khổ: "Chỉ là luyện một số đồ chơi nhỏ, không phải việc chính, về tu luyện thì ta chẳng ra gì."

"Ai nói vậy!" Lăng Tân Nguyệt không nhịn được an ủi hắn: "Ngươi đừng nghe người khác nói bậy, bọn họ là ghen tị với ngươi đấy."

Hứa Tinh Dạ sững người, mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn Lăng cô nương, nhưng người nói vậy là phụ thân ruột của ta, thật ra ông ấy nói không sai."

Lăng Tân Nguyệt cau mày: "Cho dù là cha thì cũng không thể quá đáng vậy chứ, chẳng lẽ tu vi của ông ấy rất tốt sao?"

Hứa Tinh Dạ nói: "Phụ thân ta là kiếm tu, theo mẫu thân ta nói, ông ấy từng là đệ tử tỉnh anh của Thái Sơ Kiếm Tông, còn suýt nữa trở thành chưởng môn đời tiếp theo, là huyết mạch duy nhất của ông ấy, ta lại không có một chút thiên phú kiếm tu nào, khiến ông ấy mất hết mặt mũi, ông ấy không hài lòng với ta cũng là chuyện bình thường."

Thẩm Dao Chu nhớ lại, lúc trước Phó Sinh Hàn từng nói hắn học được một bộ kiếm pháp từ một vị tiền bối, để hoàn thành di nguyện của vị tiền bối đó đã đi gặp con trai của ông ta, hình như chính là Hứa Tinh Dạ.

Nghe nàng nhắc đến Phó Sinh Hàn, sắc mặt Hứa Tinh Dạ hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Phó đạo hữu là người trọng lời hứa."

Mọi người đều không để ý, chỉ nghe đến tên Phó Sinh Hàn mới cảm thấy hứng thú.

Không ngờ giữa bọn họ còn có một câu chuyện như vậy, thật là khéo.

Cố Ung tuy đã thừa nhận Phó Sinh Hàn, nhưng vào lúc này vẫn phải nói vài câu chứng minh lập trường của mình. Bên này bọn họ đang thảo luận sôi nổi, Hứa Tinh Dạ tuy mỉm cười lắng nghe nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Sở Cửu Ý nói: "Hứa đạo hữu cũng không cần buồn, phụ thân ngươi trước khi c.h.ế.t còn nhớ đến ngươi như vậy, hẳn là đã thừa nhận ngươi rồi."

Hứa Tinh Dạ nhếch khóe miệng: "Có lẽ vậy."

Mọi người thấy hắn lạnh nhạt với chủ đề này, còn tưởng gợi lại chuyện đau lòng của hắn, bèn thức thời không nói nữa.