Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 203



Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu đi vào trong.

Thẩm Dao Chu kín đáo quan sát bố trí xung quanh, cố gắng tìm ra sơ hở nào đó, chuẩn bị cho việc trốn thoát sau này.

Nhưng Hứa Tinh Dạ như thể mọc mắt sau lưng, lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nơi này của ta tường đồng vách sắt, có đến mấy lớp vệ binh, chỉ cân ngươi có một chút hành động thiếu suy nghĩ cũng sẽ bị phát hiện."

Thẩm Dao Chu "Chậc" một tiếng: "Ai nói ta muốn trốn, ngắm nghía một chút không được sao?"

Hứa Tinh Dạ cười khẽ: "Ngươi ngẩng lên nhìn đỉnh đầu của ngươi xem."

Thẩm Dao Chu không hiểu gì ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu chằng chịt mũi tên, mũi tên lóe lên ánh bạc giống như vô số đầu mãnh thú há miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn.

Hứa Tinh Dạ nói: "Thấy chưa? Nếu ngươi chạy lung tung, cơ quan sẽ phát động, những mũi tên này sẽ b.ắ.n ngươi thành cái sàng, cho dù ngươi có tu vi Kim Đan kỳ cũng vô dụng, mũi tên này được làm bằng Huyền Thiết, có thể xuyên thủng linh lực hộ thể của ngươi..."

Sau khi vào địa bàn của mình, Hứa Tinh Dạ dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều, lời nói cũng nhiều hơn.

"Ngoài ra còn có những vệ binh này, ngươi thậm chí còn chưa chạy đến cửa đã bị bọn họ bắt lại, vì vậy ta khuyên ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc như trốn thoát, kẻo lại phải chịu khổ."

Thẩm Dao Chu lại không hề sợ hãi, ngược lại vì bị vạch trân nên dứt khoát quang minh chính đại đánh giá những linh khí xung quanh, còn hỏi Hứa Tinh Dạ: “Vậy đây là thứ gì?”

Hứa Tinh Dạ suýt nghi ngờ tai mình.

Thẩm Dao Chu: "Dù sao ta cũng không chạy thoát được, ngươi nói nhiều hơn một chút thì thế nào, không phải là muốn thể hiện thành ý sao?"

Hứa Tinh Dạ nghẹn một hơi trong ngực.

Thẩm Dao Chu hận không thể rèn sắt thành thép: "Ta chỉ là một y tu không có vũ khí, túi trữ vật cũng bị ngươi lấy mất, ngươi còn sợ cái này cái kia, chính ngươi còn không có tự tin, làm sao bảo đối tác yên tâm hợp tác với ngươi!"

Hứa Tinh Dạ: "..."

Thẩm Dao Chu nói năng lung tung, căn bản không theo lẽ thường, tài ăn nói mà Hứa Tinh Dạ vẫn luôn tự hào, ở trước mặt nàng không có đất dụng võ, dứt khoát không để ý đến nàng, mắt không thấy tâm không phiền.

Thẩm Dao Chu khiêu khích mấy lân không được đáp lại, cũng từ bỏ.

Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu đi quanh co lòng vòng, Thẩm Dao Chu vốn định ghi nhớ đường đi, nhưng phát hiện trên mặt đất có trận pháp, sau khi bọn họ đi qua, đường đi sẽ thay đổi, không trách Hứa Tinh Dạ không sợ nàng biết đường, vì vậy dứt khoát buông xuôi.

Hai người đi đến trước một căn phòng.

Đây giống như phòng thí nghiệm của Hứa Tinh Dạ, có lẽ lớn bằng cả một sân bóng rổ, bên trong bày đầy những linh khí hình con nhện, chỉ có điều nhìn kỹ mới phát hiện ra chúng có một chút khác biệt nhỏ.

Hứa Tinh Dạ dẫn Thẩm Dao Chu vào: "Ngươi đã nhìn thấy nó trên đầu Thiền nhi nhiều ngày rồi, hẳn là không xa lạ với thứ này chứ?"

Hắn tùy tiện cầm lấy một cái, nói: "Ta đặt tên cho nó là Linh Xu, có nó, ta có thể khống chế tu sĩ làm việc cho ta, khí tu thì sao, Trúc Cơ đại viên mãn thì sao, bọn họ khinh thường ta, nhưng cuối cùng chẳng phải từng người đều trở thành công cụ trong tay ta sao?"

"Thế nhân thật ngu muội, không biết rằng tu vi không phải là con đường duy nhất của tiên đạo..."

Hắn nói những lời này rất hào hùng, Thẩm Dao Chu chỉ thấy buồn cười: "Khoan đã, nếu thứ này thật sự hoàn hảo như vậy, ngươi đã sớm xưng bá tu tiên giới rồi, còn bắt ta đến đây làm gì?"