Phó Sinh Hàn khí thế lạnh lùng, trên kiếm còn có vết máu, dường như vừa mới hoàn thành một trận chiến.
Thấy Thẩm Dao Chu, hắn mới thả lỏng: "Tỉnh rồi?"
Thẩm Dao Chu chậm nửa nhịp mới gật đầu, lại hỏi: "Ngươi đây là... làm sao vậy?”
Phó Sinh Hàn: "Là m.á.u của linh thú, ta không bị thương, ngươi đừng lo lắng."
Thẩm Dao Chu yên tâm, hỏi: "Ngươi biết đây là nơi nào không?"
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Phó Sinh Hàn cũng lắc đầu: "Không biết."
"Chúng ta bị cơn bão linh lực thổi đến đây, nơi này linh khí dồi dào, còn mọc không ít linh thảo quý hiếm nhưng không có người, chỉ có linh thú. Tuy nhiên ta không đi quá xa khỏi hang động, chỉ xem xét xung quanh đây thôi. Bây giờ hơi muộn rồi, linh thú ban đêm sẽ nguy hiểm hơn, hang động này cũng khá an toàn, chúng ta ở lại một đêm, đợi đến sáng mai rồi hãy lên đường.
Thẩm Dao Chu gật đầu, sau đó thấy Phó Sinh Hàn định đi ra ngoài, nàng vội vàng gọi hắn lại: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"
Phó Sinh Hàn khựng lại mới nói: "Ngươi nghỉ ngơi trong này, ta ra ngoài canh gác.
"Vì sao phải ra ngoài canh gác?"
Thẩm Dao Chu nghi hoặc nói: "Ngươi đã nói ban đêm bên ngoài không an toàn, ở trong này không phải tốt hơn sao?" Phó Sinh Hàn nhỏ giọng trả lời nàng: "Bởi vì, nam... nam nữ thụ thụ bất thân”
Thẩm Dao Chu: "..."
Nói thật, nàng còn chưa nghĩ đến phương diện đó, đừng nói đến tu tiên giới, kiếp trước ở bệnh viện dã chiến, thời gian nghỉ ngơi có hạn, làm xong phẫu thuật, mọi người mệt đến mức ngủ luôn trong phòng, còn quan tâm gì nam nữ nữa.
Nàng chỉ có thể nói: "Bây giờ tình thế cấp bách, như ngươi đã nói, mức độ nguy hiểm bên ngoài không biết cao đến mức nào, ngươi là chiến lực duy nhất trong hai chúng ta, ngày mai còn phải dựa vào ngươi, đương nhiên ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, huống hồ ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"
Phó Sinh Hàn chỉ có thể mừng thầm vì ánh sáng trong hang động quá tối nên Thẩm Dao Chu không nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hắn, nhưng rốt cuộc cũng không nhắc lại chuyện ra ngoài nữa.
Hang động này không tính là quá lớn, hai người chiếm hai góc hang động, Phó Sinh Hàn tu luyện, Thẩm Dao Chu thì sắp xếp đồ đạc trong túi trữ vật, xem có thứ gì có thể dùng được không.
Ai ngờ sắp xếp sắp xếp, lại nghĩ đến lời Hứa Tinh Dạ nói.
Nói thật, Thẩm Dao Chu không mấy tin lời Hứa Tinh Dạ, người này xảo trá đa đoan, không biết lời nói có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng hắn nói Tô Thanh Uẩn có thể chế tạo Kiếm Cốt bẩm sinh này, hẳn là không phải lừa gạt.
Vậy thì Phó Sinh Hàn có phải thật sự do Tô Thanh Uẩn chế tạo ra không?
Chỉ tiếc Hứa Tinh Dạ đã chết, để lại nhiều bí ẩn như vậy mà không giải đáp được. Những suy nghĩ này đè nặng trong lòng nàng, khiến nàng vô thức nhìn về phía Phó Sinh Hàn, cũng không biết hắn có biết thân thế của mình không.
Phó Sinh Hàn tuy đang tu luyện, tuy nhiên hắn luôn rất nhạy cảm với môi trường xung quanh, lập tức phát hiện Thẩm Dao Chu đang lén nhìn mình, vốn tưởng Thẩm Dao Chu có chuyện gì muốn nói với hắn, nhưng đợi một lúc cũng không thấy nàng mở miệng, vành tai của hắn cũng dần đỏ lên.
Trong tình huống này, Phó Sinh Hàn cũng không còn tâm trạng tu luyện nữa, mở mắt hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Thẩm Dao Chu giật mình, bị bắt quả tang đang nhìn lén thật là xấu hổ, nàng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì hỏi: "Ngươi có nhớ chuyện lúc nhỏ của mình không?"