Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 238



Nàng mơ mơ màng màng thoát khỏi hệ thống, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Sinh Hàn: "Đợi ta về Thẩm gia, ngươi có phải cũng phải về Thái Sơ Kiếm Tông rồi không?"

Phó Sinh Hàn vất vả lắm mới thu liễm được cảm xúc, không dám nhìn nàng: "Ừ”"

Thẩm Dao Chu: "Hu hu hu, ta không nỡ xa ngươi..."

Phó Sinh Hàn:..."

Vết đỏ trên mặt hắn vừa mới biến mất lại nổi lên.

Hai người ra khỏi bí cảnh liền đi thẳng đến hang ổ của Hứa Tinh Dạ.

Nơi này đã bị cơn bạo động linh lực trước đó san bằng, khắp nơi đều là những mảnh vỡ linh khí méo mó, còn có không ít t.h.i t.h.ể hoàn toàn không nhìn ra hình dạng.

Lòng Thẩm Dao Chu chùng xuống, mặc dù đã đoán được tình hình lúc đó chắc chắn rất thảm khốc nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Những tu sĩ c.h.ế.t ở đây phần lớn đều là tu sĩ tán tu, không có môn phái, không có người thân, nhưng lại bị Hứa Tinh Dạ coi như chuột bạch thí nghiệm, sau khi c.h.ế.t không có người thu gom thi thể, ngay cả việc an nghỉ cũng không được.

Thẩm Dao Chu đào một cái hố lớn, đặt từng t.h.i t.h.ể một vào trong, nàng không thể cứu những người này nhưng ít nhất có thể cho t.h.i t.h.ể của họ một nơi an nghỉ. Phó Sinh Hàn thấy Thẩm Dao Chu vẻ mặt buồn bã, an ủi nàng: "Đừng buồn, ngươi đã hết sức rồi. Đây là nghiệp chướng của Hứa Tinh Dạ, không liên quan đến ngươi."

"Ừ. Ta biết." Thẩm Dao Chu nhỏ giọng nói.

Hai người đem tất cả t.h.i t.h.ể ở nơi này đặt vào trong hố lớn, trừ đi một số t.h.i t.h.ể hoàn toàn không nhìn ra hình dạng, tổng cộng là một trăm ba mươi mốt thi thể, mà trong số đó không có t.h.i t.h.ể của Hứa Tinh Dạ.

Thẩm Dao Chu nhíu chặt mày, mặc dù nàng tự an ủi mình, Hứa Tinh Dạ có thể là do ở quá gần Ninh Tĩnh Thu nên thi cốt không còn, hoặc là một trong số những t.h.i t.h.ể không nhìn ra hình dạng kia.

Nhưng trong lòng nàng vẫn bất an.

Hứa Tinh Dạ vô cùng xảo trá, thật sự sẽ dễ dàng c.h.ế.t như vậy sao?

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, cho dù Hứa Tinh Dạ không chết, hắn cũng bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn không nên làm ra chuyện gì quái đản.

Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tò mò nhìn xung quanh, hỏi Phó Sinh Hàn: "Lục thúc bọn họ không ở đây sao? Có phải người kia làm mất dấu hiệu rồi không?”

Phó Sinh Hàn lắc đầu, lúc đó hắn đuổi theo quá gấp, dấu hiệu để lại cũng tương đối thô sơ, có lẽ đối phương thực sự làm mất dấu hiệu rồi.

Nhưng Thẩm Dao Chu nhìn một vòng, đột nhiên nhìn thấy một bóng người trên vách đá, vì vậy Phó Sinh Hàn lập tức lên phi kiếm, đem người đó mang lên.

Người đó mặc quần áo hộ vệ Thẩm gia, trên người có nhiều vết thương, hơn nữa linh lực hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh. Thẩm Dao Chu liếc mắt liền nhìn ra vết thương này không phải mới, là trong thời gian ngắn bị thương.

Nhưng nơi này ít người lui tới, là ai đánh thương hắn?

Nhưng Thẩm Dao Chu cũng không có tâm tư nghĩ nhiều, người này bị thương, e rằng cũng không đem tin tức bọn họ còn sống báo cho lục thúc, không biết lục thúc có làm ra chuyện gì không sáng suốt không.

Nhưng nàng vẫn ưu tiên chữa trị vết thương cho tên hộ vệ này, sau đó đưa hắn vào bí cảnh tĩnh dưỡng, mặc dù linh thực và linh thú trong bí cảnh đều không còn, nhưng linh lực ở đây vẫn rất dồi dào, hơn nữa cũng bảo lưu hiệu quả thúc đẩy vết thương mau lành của Ân Vãn.