Nhưng người bình thường cũng có tai họa của người bình thường, thôn trang của bọn họ bị cướp tấn công, hắn không nhịn được động dụng linh lực, g.i.ế.c c.h.ế.t những tên cướp đó.
Ai ngờ Hứa Trấn vô tình đi ngang qua, liếc mắt một cái đã nhận ra Phó Sinh Hàn chính là "Kiếm Cốt bẩm sinh" mà ông ta định sẵn cho con trai Hứa Tỉnh Dạ.
Lúc đó Thiên Vấn Các xảy ra chuyện, Phó Sinh Hàn mất tích, Hứa Trấn vốn tưởng rằng Kiếm Cốt đã tiêu tan. Ai ngờ tìm mãi không thấy, cuối cùng lại vô tình gặp được, Phó Sinh Hàn lại ở ngay Vân Trạch Châu.
Vì vậy Hứa Trấn bắt Phó Sinh Hàn đi, thời khắc mấu chốt Tô Thanh Uẩn lại xuất hiện, rõ ràng nàng chỉ là một y tu nhưng lại không hề yếu đuối như y tu.
Nàng cứu Phó Sinh Hàn đi nhưng hai người lại rơi vào cảnh bị Hứa Trấn truy sát.
Phó Sinh Hàn hối hận vì mình đã không nghe lời Tô Thanh Uẩn, nhưng Tô Thanh Uẩn lại chưa từng trách hắn, chỉ nói với hắn, nhất định phải sống sót.
Sau đó, Tô Thanh Uẩn và Hứa Trấn bị thương nặng, Tô Thanh Uẩn lăn xuống vực.
Phó Sinh Hàn dùng hết tay chân muốn xuống vực nhưng bị người ta túm lấy cổ áo, hắn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Trình Tịch Bạch.
Vị sư phụ tương lai của hắn dùng ánh mắt ghê tởm và tham lam đánh giá hắn: "Ngươi chính là "Kiếm Cốt bẩm sinh mà sư huynh ta tốn hết mọi thứ mua về?"
"Cái xương này đối với ta không có tác dụng, nhưng ngươi đối với Thái Sơ Kiếm Tông sẽ là một vũ khí rất hữu dụng."
Sau đó Phó Sinh Hàn mất hết toàn bộ ký ức, lần nữa tỉnh lại, hắn xuất hiện ở Thái Sơ Kiếm Tông, Trình Tịch Bạch cao cao tại thượng nhìn hắn: "Là ta cứu ngươi, sau này ta chính là sư phụ của ngươi."
Thì ra là như vậy...
Thì ra là như vậy!
Cho nên khi Hứa Trấn dạy hắn kiếm pháp, chưa bao giờ để hắn nhìn thấy mặt mình, cho nên Trình Tịch Bạch chỉ để hắn liều mạng vì môn phái nhưng chưa bao giờ khen ngợi hắn, bất kỳ phân thưởng nào cũng không có phần của hắn.
Bọn họ đều có người hoặc việc muốn bảo vệ, chỉ có mình hắn, từ đầu đến cuối đều chỉ là một công cụ.
Người duy nhất coi hắn là con người là Tô Thanh Uẩn, lại chính là hắn hại nàng.
Phó Sinh Hàn mơ hồ chìm nổi trong đại dương ký ức.
Tất cả ký ức hóa thành xoáy nước, kéo hắn xuống dưới.
Lần đầu tiên, hắn không muốn sống nữa.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói xuyên qua nước biển truyền vào tai hắn: "Phó Sinh Hàn..."
"Phó Sinh Hàn!"
"Phó Sinh Hàn, ngươi tỉnh lại đi!"
Phó Sinh Hàn đột ngột mở mắt, phát hiện mình vẫn ở trong phòng, không phải dưới đáy biển như hắn tưởng, thanh kiếm của hắn cũng đang rung lên kịch liệt, dường như muốn đánh thức hắn. Thẩm Dao Chu nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ, vừa rồi bộ dạng của ngươi thật đáng sợ..."
Phó Sinh Hàn phản ứng chậm nửa nhịp: "Ta... không sao."
Hắn hiện tại không dám đối mặt với Thẩm Dao Chu, nếu Thẩm Dao Chu biết hắn chính là người đã khiến mẫu thân nàng bị thương nặng năm xưa, nàng sẽ nhìn hắn như thế nào?
Thẩm Dao Chu lại không để ý đến ánh mắt né tránh của hắn, thấy hắn đã trở lại bình thường mới yên tâm.
"Mặc dù không biết ngươi đã vào Thái Sơ Kiếm Tông bằng cách nào, nhưng ta luôn cảm thấy chưởng môn của các ngươi không tốt với ngươi, hay là ngươi đừng quay về nữa."
"Phản bội sư môn nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra cũng chẳng sao, ngươi xem lục thúc của ta, còn có Chỉ Âm, không phải đều phản bội sư môn sao? Cái này giống như nhảy việc vậy, các ngươi đều là lựa chọn song phương, ngươi cũng đã làm rất nhiều chuyện cho môn phái này rồi, cho dù có phải trả ơn gì đi chăng nữa, cũng nên trả hết rồi, còn lại phải sống vì chính mình, ngươi nói có đúng không?”