Một lúc sau, hắn khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Dao Chu và Yến Phi trong nháy mắt còn có chút ngơ ngác, khoảnh khắc tiếp theo thì kích động hô to: “Cứu... cứu...
Thẩm Dao Chu nói rất nhanh: "Nói cho chúng ta biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc đó?"
Hắn há miệng: "Trận... trận..."
Nhưng lời còn chưa dứt, hắn lại nghiêng đầu ngất đi, thương thế của hắn dù sao cũng vẫn quá nặng, mặc dù Thẩm Dao Chu cố gắng để hắn tỉnh táo trong chốc lát nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ được chừng đó thời gian.
Hơn nữa lần ngất đi này, e rằng phải lâu hơn nữa mới có thể tỉnh lại.
Yến Phi và Thẩm Dao Chu nhìn nhau: "Hắn nói có phải là khí độc không?”
Thẩm Dao Chu cau mày, nơi này bốn phía tương đối thoáng đãng, địa thế lại cao, sao có thể có khí độc được? Hơn nữa bọn họ đã ở đây lâu như vậy, căn bản không phát hiện ra bóng dáng của khí độc.
Hai người lâm vào trâm tư.
Yến Phi lại nói: "Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi, những sư đệ sư muội khác đang ở bên ngoài, ta không yên tâm."
Thẩm Dao Chu gật đầu.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, những cây hạnh vốn bình lặng đột nhiên khế lay động.
Thẩm Dao Chu dừng bước: "Không ổn."
Biểu cảm của Yến Phi cũng thay đổi: "Sao vậy?" Thẩm Dao Chu ở trong bí cảnh không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng lại có thể cảm nhận được nguy hiểm, nàng suy nghĩ một chút, từ túi trữ vật lấy ra mấy lọ đan dược.
Nghĩ đến việc không có hệ thống sẽ rất không có cảm giác an toàn, vì vậy trước khi rời đi, nàng đã dùng đủ mọi thủ đoạn moi được một đống đan dược từ tay Đường Viễn Du, trong đó có Phá Chướng Đan, nàng và Yến Phi mỗi người ăn một viên, nhưng Thẩm Dao Chu suy nghĩ một chút, lại lấy ra một lọ Thanh Tâm Đan khác.
Bây giờ bên ngoài nguy hiểm không rõ, ăn thêm vài viên đan dược dù sao cũng không có hại.
Hai người uống xong đan dược, Thẩm Dao Chu lại lấy ra mấy ống tiêm chứa thuốc mê nắm trong lòng bàn tay, đây là hàng dự trữ của nàng, dùng hết là không còn nữa, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy được.
Bước ra khỏi bí cảnh, cảnh tượng bên ngoài lại khiến bọn họ kinh ngạc.
Mặt đất bốc lên một màn sương mù trắng xóa, tất cả các tu sĩ đều như bị mê muội, kiếm trong tay loạn c.h.é.m khắp nơi, Thẩm Dao Chu “nhìn thấy" linh lực trong cơ thể bọn họ đang không ngừng vận chuyển vào màn sương mù trắng.
Bảy tám tu sĩ lạ mặt đang cố gắng tập kích bọn họ, những tu sĩ này trông không bị ảnh hưởng bởi màn sương mù trắng, hơn nữa mỗi người dường như đều ngậm một chiếc lá cây trong miệng.
Một trong những tu sĩ nói không rõ ràng: "Kim Đan kỳ trở lên giữ lại, đừng g.i.ế.c nhầm!"
"Biết rồi! Chậc, lần này đến toàn là kiếm tu, đúng là nghèo..." Thẩm Dao Chu và Yến Phi đột nhiên xuất hiện khiến bọn chúng giật mình.
"Hai người này từ đâu ral"
Yến Phi đã câm kiếm xông lên, nhưng rất nhanh động tác của nàng ta chậm lại, thân sắc cũng bắt đầu mê muội.
Thẩm Dao Chu vừa bước vào màn sương mù trắng đã dùng linh lực vận chuyển đến mắt, muốn xem những kẻ tập kích này ở đâu, nào ngờ vừa mới động dụng linh lực đã thấy đầu óc choáng váng, may mà Thanh Tâm Đan phát huy tác dụng kịp thời, nàng lập tức phản ứng lại, màn sương mù trắng này có phản ứng với linh lực.
Nàng nhìn thấy động tác của Yến Phi, cũng như linh lực thoát ra từ người nàng ta, vội vàng hét lớn: "Yến tỷ, đừng dùng linh lực!"