Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 268



Sau đó hắn bị Yến Phi ném vào phòng.

Yến Phi hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"

Văn Nhân Nghiên mặt lộ vẻ bi phẫn: “..."

Nhưng đã vào rồi, hắn cũng chỉ có thể âm thầm an ủi mình, đã đến thì phải an phận.

Một lúc lâu sau, hắn mới khôi phục lại khí chất đoan trang nho nhã, nghĩ đến mình được Thẩm Dao Chu và Yến Phi cứu, lại nghiêm trang vái lạy: "Đa tạ hai vị cô nương cứu mạng, Văn Nhân Nghiên tất sẽ ghi nhớ trong lòng, kết cỏ ngậm vành để báo đáp đại ân."

Hắn nói chuyện văn vẻ, hơn nữa mặc dù có tu vi nhưng lại không biết sử dụng chút nào.

Thẩm Dao Chu cũng rất tò mò: "Sao ngươi lại bị giam vào đây?"

Văn Nhân Nghiên nói: "Chuyện này nói ra thì dài, tại hạ lấy kinh nghĩa nhập đạo nhưng lại không thể lĩnh ngộ chân nghĩa, cho nên ân sư có lời, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, bụi trần trong lòng tan đi, tự nhiên sẽ thấy non sông hùng vĩ, ân sư lại nói...

Thẩm Dao Chu: "Nói tiếng người."

Văn Nhân Nghiên ủy khuất nói: "Ân sư bảo ta ra ngoài đi dạo nhiều hơn."

Sùng Văn Châu văn phong thịnh hành, bách gia đua nở, bọn họ tuy không giống kiếm tu pháp tu cường bạo, thẳng thắn thô lỗ nhưng cũng có chỗ lợi hại riêng.

Bạch Lộc thư viện mà Văn Nhân Nghiên theo học giảng dạy Nho học, lấy lời nói làm pháp, nho tu lợi hại thậm chí có thể nói ra pháp tùy, không chiến mà khuất phục người khác.

Văn Nhân Nghiên đi một mạch đến Trường Yển Châu, vô tình biết được Thiên Hải Phái lợi dụng Phệ Linh Địa g.i.ế.c người bắt người, vì vậy chạy đến đây định ngăn cản bọn họ.

Thẩm Dao Chu tò mò hỏi: "Ngươi định ngăn cản thế nào?”

Văn Nhân Nghiên mặt đầy chính khí: "Ta định thuyết phục bọn họ!"

Thẩm Dao Chu, Yến Phi: "..."

Ngay sau đó Văn Nhân Nghiên liên xụ mặt: "Nhưng bọn họ căn bản không nghe ta, trực tiếp bắt ta vào đây."

Đây không phải là nói nhảm sao?

Nếu ngươi có thể dễ dàng thuyết phục bọn họ như vậy, sư phụ ngươi cũng không đến nỗi đuổi ngươi ra ngoài đi vạn dặm đường.

Văn Nhân Nghiên chán nản một lúc, lại hỏi các nàng: "Tại hạ nghe hai vị cô nương nói là đến đây cứu người, không biết cứu người nào?"

Yến Phi liên kể lại tình hình của Thẩm Túy An.

Văn Nhân Nghiên khẳng định: "Nửa tháng nay quả thực không có tu sĩ cầm quạt mà hai vị nói vào đây."

Mặc dù sau khi tên lính canh nói bọn họ đã đoán được khả năng này, nhưng được Văn Nhân Nghiên xác nhận, hai người vẫn có chút thất vọng.

Lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng người, tiếp đó cửa bị đẩy ra.

Thẩm Dao Chu vốn định có chuyện thì cùng Yến Phi trốn vào bí cảnh, nhưng lúc này bên cạnh còn có một Văn Nhân Nghiên, trông thì có vẻ ngây thơ nhưng không biết thực hư ra sao, khiến Thẩm Dao Chu tạm thời không dám bại lộ bí cảnh trước mặt hắn.

May mà bọn họ vốn trốn sau bình phong, vì vậy liền áp chế tu vi trong cơ thể, khiến cảm giác tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất.

Vào cửa là mấy nữ nhạc công, còn ríu rít nói chuyện.

"Trước đây bọn họ đều giành nhau đi hầu hạ thiếu chủ, giờ thiếu chủ xảy ra chuyện, tính tình trở nên không tốt, bọn họ liên muốn trốn, để chúng ta thay thế, dựa vào cái gì chứ!"

"Lan Song cô cô đã sắp xếp rồi, không đi biết làm sao?"

"Nhưng nghe nói thiếu chủ bây giờ tính tình thất thường, động một chút là đánh c.h.ế.t người, ta không muốn đi..."

"Được rồi, đừng nói nữa, mau thay quần áo đi, lỡ chậm trễ, thiếu chủ không phạt chúng ta thì Lan Song cô cô cũng có thể lột da chúng ta."