Thẩm Dao Chu: "Mỗi lần ngươi phát tác có phải đều cảm thấy đan điền như có thứ gì đó đang khuấy động, hơn nữa linh lực sôi trào như dung nham, mặc dù quá trình vận dụng linh lực nhanh hơn trước đó, nhưng tốc độ hao tổn linh lực cũng nhanh hơn đúng không?"
Hạng Diễm cứng đờ.
Thẩm Dao Chu lại nhấn mạnh ngữ khí, nói một lần nữa: "Ta có thể cứu ngươi!"
Bốn chữ này đối với Hạng Diễm quá có sức hấp dẫn.
Mặc dù lý trí mách bảo hắn rằng Thẩm Dao Chu là muốn kéo dài thời gian chờ người đến cứu nàng, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Cứu thế nào?"
Thẩm Dao Chu ngẩng đầu nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn.
Hạng Diễm lập tức thu tay lại.
Nguy cơ được giải trừ.
Thẩm Dao Chu lại ra hiệu về Khốn Tiên Tác trên người mình: "Ngươi đối xử với y tu có thể cứu ngươi như vậy sao?"
Hạng Diễm do dự một lát, rốt cuộc vẫn bị lời nói của Thẩm Dao Chu mê hoặc, huống hồ ba người bọn họ đều ở đây, cho dù cởi bỏ Khốn Tiên Tác thì Thẩm Dao Chu cũng không thể trốn thoát.
Thẩm Dao Chu lắc lắc cổ tay, lại hỏi hắn mấy vấn đề đều liên quan đến tu luyện, thậm chí còn nói rành mạch về cách hắn tu luyện.
Đừng nói là Hạng Diễm, ngay cả Hạng chưởng môn cũng kinh ngạc. Công pháp này là tổ truyền của nhà họ Hạng, hơn nữa nhà họ Hạng mười mấy đời đều chỉ truyên cho một người, người ngoài căn bản không thể biết được phương pháp tu luyện.
Thẩm Dao Chu có thể nói ra được, chứng tỏ nàng thực sự biết vấn đề của Hạng Diễm.
Hạng Diễm trong lòng mừng như điên, vốn tưởng rằng ngoài việc đổi linh căn ra thì không còn cách nào khác, bọn họ không thể không bị Thiên Vấn Các nắm thóp, dù không vui cũng không có cách nào.
Nhưng đổi thành y tu thì khác rồi.
Ở Trường Yển Châu, y tu đều là bảo bối trong lòng bàn tay, nếu Thẩm Dao Chu sớm nói nàng là y tu thì đã được bọn họ cung phụng rồi.
Hạng Diễm vừa nghĩ đến lúc trước mình tu luyện, còn suýt chút nữa g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Dao Chu, lập tức toát mồ hôi lạnh, đối với nàng càng thêm cung kính: "Tiên tử, không biết ngài định luyện chế đan dược gì, có cần ta chuẩn bị linh thảo cho ngài không?”
Thẩm Dao Chu: "Ta không luyện đan."
Hạng Diễm sửng sốt, tâm trạng nghi ngờ lại nổi lên: "Không luyện đan thì ngài định chữa trị thế nào?"
Thẩm Dao Chu tuy nói ra được triệu chứng của hắn nhưng cách chữa trị thì thực sự không biết, dù sao hệ thống vẫn đang cập nhật, còn phải mất nửa ngày nữa.
Hơn nữa, cho dù cập nhật xong thì có cứu được hay không cũng là một ẩn số.
Nhưng tình hình lúc đó, đây là cách duy nhất Thẩm Dao Chu có thể tự cứu mình. Vì vậy, nàng cố ý nói một cách kiêu ngạo: "Thật là thiển cận, ngươi tưởng y tu chỉ biết luyện đan thôi sao? Nếu chỉ luyện đan là có thể chữa khỏi cho ngươi thì trước kia ngươi xem nhiều y tu như vậy, có tác dụng gì không?”
Hạng Diễm: "..." Đúng là như vậy.
Thẩm Dao Chu không kiên nhẫn nói: "Được rồi, ta tự có cách, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu."
Đa số y tu đều có tính tình như vậy, Hạng Diễm cũng không thấy có gì không ổn, nhưng vẫn để lại một chút tâm tư, sau khi đưa Thẩm Dao Chu về, liền để Lan Song cô cô trông chừng nàng.
Sau đó, Hạng Diễm mới đóng cửa lại nói chuyện với Hạng chưởng môn.
Hạng chưởng môn nhìn con trai, do dự nói: "Con thấy nàng ta nói thật hay giả?"
Lúc này, Hạng Diễm cũng từ trạng thái kích động ban đầu dần dần bình tĩnh lại: "Con không biết, nhưng nếu nàng ta thực sự là y tu thì tại sao lại phải cải trang vào môn phái của chúng ta? Còn trốn ở đây nghe lén?"