Hạng Diễm nhìn khuôn mặt của Thẩm Dao Chu, làn da trắng nõn dưới ánh đèn gần như tỏa ra ánh sáng ngọc bích, lại thêm vẻ tức giận của nàng càng thêm sinh động xinh đẹp, khiến hắn tâm viên ý mã.
Trong lòng Thẩm Dao Chu như có tiếng chuông cảnh báo, nàng không ngờ Hạng Diễm lại có chủ ý này.
Đúng lúc này, bên tai nàng truyền đến giọng nói như thiên lai.
[Hệ thống nâng cấp hoàn tất, hệ thống y tu 2. 0 phục vụ bạn. ]
Ý thức của Thẩm Dao Chu nhanh chóng chớp nhoáng vào hệ thống, thành thạo vào cửa hàng, xác nhận đơn hàng một cách trôi chảy.
Hạng Diễm thấy Thẩm Dao Chu dường như có một khoảnh khắc ngẩn người, liên nhân cơ hội muốn hôn nàng, sau đó liên cảm thấy n.g.ự.c đau, cúi đầu phát hiện n.g.ự.c mình cắm một ống kỳ quái.
Dường như còn có chút quen mắt.
"Ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết lời đã ngã thẳng cảng về phía sau.
Thẩm Dao Chu rút ống tiêm ra, ghét bỏ đá hắn một cước.
Nàng biết mài Cái bút của Lăng Tân Nguyệt viết ra chẳng có chuyện gì tốt đẹp!
Lần này trở vê nhất định phải ép nàng ta ngoan ngoãn viết truyện điền văn! Trái tim này của nàng không chịu nổi nhiều sự giày vò như vậy.
Thẩm Dao Chu bước ra khỏi phòng, phát hiện bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Lan Song cô cô vẫn luôn canh giữ nàng cũng không thấy đâu, ước chừng là bị Hạng Diễm đuổi đi rồi.
Điều này rất thuận tiện cho nàng.
Vì vậy Thẩm Dao Chu dán bùa ẩn thân, nhân lúc đêm tối đi đến nhạc phường.
Yến Phi tra xét cả ngày cũng không tra ra được thứ gì, căn cứ vào manh mối hiện có, Thẩm Túy An rất có khả năng thực sự không ở Thiên Hải Phái. Nàng ta đang định nhân lúc đêm tối đến chỗ Thẩm Dao Chu, cùng nàng thảo luận một chút thì cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Yến Phi theo bản năng vung kiếm về phía trước, đối phương giật mình.
Nàng ta mới phát hiện người đến chính là An Ninh, hơn nữa sắc mặt của nàng ta không được tốt lắm.
"Sao vậy?"
An Ninh nhanh chóng nói: "Vị bằng hữu kia của ngươi bị bắt rồi."
Yến Phi sửng sốt: "Dao Chu?"
"Đúng vậy." An Ninh nói: "Lan Song cô cô vẫn luôn canh giữ ở đó, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết."
Yến Phi cầm kiếm định ra ngoài.
An Ninh vội vàng kéo nàng ta lại: "Ngươi đi làm gì! Bây giờ còn chưa biết chuyện gì, lỡ đánh rắn động cỏ..."
Nàng ta còn chưa nói hết lời, Yến Phi đã sa sầm mặt: "Đã đánh rắn động cỏ rồi."
Yến Phi vừa dứt lời, cửa phòng đã hóa thành tro bụi trong một đám lửa.
Hạng chưởng môn và Lan Song cô cô dẫn theo đệ tử Thiên Hải Môn, đã bao vây toàn bộ nhạc phường.
Hạng chưởng môn giận dữ nói: "Càn rỡ, các ngươi coi Thiên Hải Phái của ta là nơi nào! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"
Tu vi của ông ta đã là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, sắp bước vào Hóa Thần kỳ.
Nhưng Yến Phi không hề sợ hãi, đừng nói chỉ là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, cho dù ông ta thực sự bước vào Hóa Thần kỳ, nàng ta đường đường là kiếm tu, cũng có thể đánh cho ông ta ngoan ngoãn.
Nàng ta cầm kiếm che chở An Ninh ở phía sau: "Nếu ngươi không làm những chuyện bẩn thỉu đó, ta cũng lười đến cái môn phái rách nát này của ngươi."
Thấy thanh kiếm trên tay Yến Phi, sắc mặt Hạng chưởng môn có chút khó coi.
Sức chiến đấu của kiếm tu cao như thế nào người ở tu tiên giới đều biết, huống hồ Yến Phi cũng là Nguyên Anh kỳ, những người có mặt ở đây căn bản không giữ được nàng ta.