Cơ thể hắn trong Cương Phong Trận bị thương đôi chút, Kiếm Cốt đang chữa trị cho hắn, Phó Sinh Hàn lại không chú ý rằng tốc độ tự chữa lành của Kiếm Cốt đã nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Sương mù đen trong thần phủ vô cùng phấn khích, gân như muốn phá vỡ sự áp chế của Phó Sinh Hàn.
Nhưng lúc này Phó Sinh Hàn đã không để ý đến nó nữa, ánh mắt hắn rơi vào nam nhân trong trận pháp.
Nam nhân kia dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Xích sắt bị kéo động, phát ra tiếng leng keng nhỏ.
Phó Sinh Hàn bị tiếng động này làm cho tỉnh táo lại, nhớ ra đây là nơi nào, không nói đến ma khí xung quanh, chỉ riêng những sợi xích sắt trên người người nam nhân này cũng là linh tài cực kỳ đắt giá, chuyên dùng để khắc chế ma khí, thân phận của người trước mắt không cần phải nói cũng biết.
Nam nhân kia ngẩng đầu lên, ngoài dự đoán, ma tu này không có kinh mạch xanh tím đan xen như ma tu bình thường, ngoại trừ quá mức tái nhợt gầy gò, trông không có gì khác biệt so với tu sĩ bình thường.
Hắn ta nhìn thấy Phó Sinh Hàn, dường như có chút kinh ngạc, sau đó cười khẽ, giọng nói khàn khàn trơn trượt như rắn: "Ta đã bao lâu... chưa từng gặp đồng loại của mình..."
Phó Sinh Hàn cau mày: "Ngươi đang nói nhảm gì thế?" Hắn ta đánh giá quần áo trên người Phó Sinh Hàn: "Ngươi sẽ không cho rằng mình là tu sĩ chứ?"
Đáy mắt Phó Sinh Hàn lộ ra một tia suy tư nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì: "Ta vốn là tu sĩ
Ma tu chậm rãi thẳng người dậy, Phó Sinh Hàn lúc này mới phát hiện, một vết thương dài từ cằm của hắn ta kéo dài đến ngực, vết thương này cực sâu, hơn nữa không hề khép lại, lộ ra phần thịt đỏ tươi bên trong, mà ma khí nông đậm chính là từ đây tràn ra.
Phó Sinh Hàn nhìn thấy phần thịt đó, như thể nhìn thấy mỹ vị trân quý, từ trong bụng trào lên một cảm giác đói không thể kiêm chế, hấp dẫn hắn từng bước tiến về phía ma tu.
May mà hắn kịp phản ứng lại, dừng bước, cảnh giác nhìn ma tu.
Ma tu kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà có thể nhịn được?"
Phó Sinh Hàn nhíu chặt mày: “Đây là cái gì?”
Ma tu càng thêm kinh ngạc: "Ngươi không biết đây là cái gì? Chẳng lẽ ngươi không phải vì thứ này mà đến sao?"
Hắn ta thấy Phó Sinh Hàn không nói gì, hiển nhiên là không biết, không khỏi cười ha ha: "Ngươi thế mà ngay cả Thiên La cũng không biết, rốt cuộc ngươi thức tỉnh như thế nào?"
Phó Sinh Hàn nhấn mạnh giọng điệu: "Ta không phải ma tu."
"Ma tu?”
Ma tu nhướng mày: "Tu sĩ hiện nay đều gọi chúng ta như vậy sao?"
Phó Sinh Hàn cảm thấy lời hắn ta có chút kỳ lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì ma tu lại lên tiếng: "Tùy ngươi, dù sao nếu ngươi không phải thì sao có thể bị Thiên La hấp dẫn đến đây, chúng ta không giống như những tu sĩ đạo mạo ngụy quân tử kia, muốn nâng cao tu vi thì phải nuốt chửng đồng loại..."
Phó Sinh Hàn nhớ đến ma tu bên ngoài: "Ngươi dựa vào việc nuốt chửng bọn họ để nâng cao tu vi?"
"Loại đồ hạ đẳng đó sao xứng gọi là đồng loại của ta?" Ma tu khinh thường nói: "Bọn chúng ngay cả tư cách làm thức ăn cho ta cũng không có! Những tu sĩ đáng ghét kia thế mà lại dùng Thiên La để nuôi bọn chúng, thật là đáng ghét đến cực điểm!"
Phó Sinh Hàn biết đến ma tu đều là những kẻ có chiến lực cực mạnh nhưng bản tính tàn nhẫn thích g.i.ế.c chóc, hơn nữa hoàn toàn không thể giao tiếp, đây là lần đầu tiên gặp được kẻ biết nói, thậm chí còn có chút lắm lời.