Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 465



Lăng Tân Nguyệt rất bất lực, nàng ta chỉ là một người phàm bình thường, tùy tiện viết thoại bản mà thôi.

Thấy Thẩm Dao Chu, nàng ta lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Chuyện của Hứa Tinh Dạ không liên quan đến ta đâu nhé! Ta chỉ mở một tài khoản phụ viết thoại bản thôi, chuyện hắn đoạt xá Cận Ngạn, ta hoàn toàn không biết trước!"

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng tỏ vẻ thành khẩn: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi ngươi định viết gì tiếp theo, ta chuẩn bị trước một chút."

Sau khi trải qua đủ mọi chuyện, Thẩm Dao Chu đã buông xuôi.

Đã không thể trốn tránh, vậy thì cứ coi Lăng Tân Nguyệt là kim chỉ nam, biết trước không phải rất tốt sao.

Lần này đến lượt Lăng Tân Nguyệt: "..."

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Lăng Tân Nguyệt vẫn phải chịu thua: "Ta không có kế hoạch viết thoại bản mới, ta định nghỉ ngơi một thời gian."

Thẩm Dao Chu nghi ngờ: "Thật không?"

Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Mở tài khoản phụ cũng tính."

Lăng Tân Nguyệt: "Thật sự không có, ta cũng không phải con lừa, chỉ ăn cỏ thì viết sao được, ta phải tìm cảm hứng chứt"

Nàng ta suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, các ngươi không phải định đến Sùng Văn Châu sao? Hay là cho ta đi cùng." Thẩm Dao Chu: "??2?"

Lăng Tân Nguyệt có chút ngượng ngùng: "Tu sĩ Sùng Văn Châu không phải lấy văn nhập đạo sao? Ta nghĩ, mặc dù thoại bản không được coi là chính thống nhưng cũng có thể coi là văn chứ, nếu có cơ hội, ta... ta cũng muốn tu tiên..."

Lăng Tân Nguyệt vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, chỉ có chuyện viết lách là cố chấp, nhưng nếu không phải vì khao khát tu tiên, nàng ta sao lại cố chấp viết thoại bản tu tiên như vậy?

Chỉ là vì nàng ta không có linh căn, cho nên chỉ có thể đè nén khao khát này trong lòng, biến thành những con chữ dưới ngòi bút.

Nhưng gần đây nàng ta thường trò chuyện với Văn Nhân Nghiên, biết được Sùng Văn Châu có văn phong thịnh hành, có tu sĩ lấy văn nhập đạo, từ phàm nhân trở thành tu sĩ, ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng ta lại bùng cháy.

Thẩm Dao Chu biết một đường này của bọn họ vẫn rất nguy hiểm, Lăng Tân Nguyệt dù sao cũng là một phàm nhân, mang nàng ta theo không chỉ bản thân nàng ta nguy hiểm, đối với bọn họ cũng phải phân tâm bảo vệ.

Chỉ là nhìn ánh mắt khao khát của Lăng Tân Nguyệt, nàng vẫn không thể trực tiếp nói lời từ chối, chỉ nói: "Ta đi hỏi những người khác."

Nghe nàng nói vậy, mọi người đều không lên tiếng.

Nói thật, mang theo Lăng Tân Nguyệt đúng là sẽ có không ít phiên phức, nhưng không ai muốn tự tay dập tắt hy vọng của Lăng Tân Nguyệt.

Văn Nhân Nghiên nhìn bọn họ: "Thật ra... cũng không phải không được."

Mọi người cùng nhìn về phía hắn, Văn Nhân Nghiên nói: "Dù sao chúng ta cũng phải đến Bạch Lộc thư viện của ta trước, trong thư viện cũng có không ít sư tỷ, có thể giao Lăng cô nương cho bọn họ, sau đó chúng ta đi làm việc." Thẩm Dao Chu gật đầu: "Cách này cũng được." Nàng nhìn Lăng Tân Nguyệt: "Ngươi thấy sao?"

Lăng Tân Nguyệt chỉ cần bọn họ đồng ý đưa mình đến Sùng Văn Châu, đương nhiên là cái gì cũng đồng ý.

Thẩm Dao Chu lại nhìn về phía Phó Sinh Hàn và Bàng sư huynh, dù sao bọn họ là người phụ trách bảo vệ, mang theo Lăng Tân Nguyệt đồng nghĩa với việc tăng thêm một phần rủi ro, ý kiến của bọn họ mới là quan trọng nhất.

Phó Sinh Hàn nhàn nhạt nói: “Ta không sao."

Bàng sư huynh thở dài: "Chỉ là một đoạn đường thôi, cũng không tính là quá phiền phức."