Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 467



Nhận được lộ dẫn, mọi người mới coi như chính thức tiến vào Sùng Văn Châu.

Bàng sư huynh cảm thán: "Không ngờ vào Sùng Văn Châu lại phiên phức như vậy!"

Văn Nhân Nghiên cười nói: "Sùng Văn Châu của chúng ta có nhiều phàm nhân, đây cũng là để bảo vệ bọn họ, có nơi tu sĩ coi phàm nhân như cỏ rác, tùy tiện g.i.ế.c người, ở Sùng Văn Châu của chúng ta thì không được! Cho dù là tu sĩ, g.i.ế.c người vô cớ cũng phải trừng phạt nghiêm khắc."

Bàng sư huynh ngây người, mặc dù Ngũ Đại Kiếm Tông cũng có quy định tương tự nhưng đều là tự ước thúc, nghiêm ngặt như Sùng Văn Châu, thậm chí đưa vào luật pháp như vậy thì không thể nào.

Thẩm Dao Chu càng có cảm giác như từ xã hội nguyên thủy trực tiếp tiến vào xã hội văn minh.

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi qua một cánh cửa liền tiến vào biên thành của Lan quốc.

Chỉ thấy một con phố chỉnh tề xuất hiện trước mắt bọn họ, xe cộ nườm nượp, người đi bộ như mắc cửi, những quầy hàng tạp hóa ven đường, những người khuân vác gánh nặng, những người bán kẹo hồ lô, còn có những người bán hàng rong đi khắp phố phường.

Những thiếu nữ phàm nhân đeo mạng che mặt tay trong tay vừa đi vừa nói cười, một ky sĩ suýt nữa đ.â.m phải đứa trẻ đang chơi giữa đường, một tu sĩ giơ tay dùng linh khí ngăn cản hắn ta.

Tiếng ồn ào và hơi thở của cuộc sống cùng tràn vào tai bọn họ. Mọi người nhìn đến nỗi không rời mắt, Bàng sư huynh lẩm bẩm: "Đây... chính là Sùng Văn Châu sao?”

Lăng Tân Nguyệt cũng vô cùng chấn động, ngẩn người không biết đang nghĩ gì.

Văn Nhân Nghiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, vô cùng tự hào: "Đúng vậy, đây chính là Sùng Văn Châu!”

Hắn dẫn mọi người đi về phía khách điếm.

Thẩm Dao Chu không nhịn được hỏi: "Chúng ta không đến sư môn của ngươi sao?"

Văn Nhân Nghiên nói: "Thư viện của chúng ta có quy định giờ Tuất phải đóng cửa, chúng ta lúc này đi qua chắc chắn sẽ quá giờ, không bằng tối nay nghỉ ngơi một đêm, ta sẽ nói với sư huynh sư tỷ."

Văn Nhân Nghiên đã nói như vậy, mọi người cũng thuận theo chủ nhà.

Sau khi sắp xếp chỗ ở xong, Lăng Tân Nguyệt muốn ra ngoài dạo chơi, Thẩm Dao Chu vui vẻ đồng ý, ngay cả Từ Chỉ Âm luôn chăm chỉ nỗ lực, hận không thể từng giây từng phút ở trong phòng luyện đan cũng đồng ý.

Văn Nhân Nghiên nói: "Ta nghe chưởng quầy nói tối nay nhà họ Thịnh vì ăn mừng tiểu thư cập kê, ở mỗi thành đều sẽ b.ắ.n pháo hoa, sẽ rất náo nhiệt, chúng ta vừa lúc đi xeml"

Thẩm Dao Chu vừa nghe đã thấy hứng thú, không biết pháo hoa ở tu tiên giới như thế nào!

Vì vậy mọi người cùng nhau ra ngoài.

Quả nhiên, trên phố đã đông nghịt người, may mà Văn Nhân Nghiên đã kịp đặt chỗ ở tửu lâu trung tâm thành, nơi này treo lơ lửng giữa không trung, là nơi dành riêng cho tu sĩ.

Tối nay cũng có không ít tu sĩ ra ngoài xem náo nhiệt, các phòng riêng đã được đặt hết từ sớm, chỉ còn lại đại sảnh.

Nhưng Thẩm Dao Chu bọn họ cũng không để ý, lập tức lên linh khí phi hành vào tửu lâu.

Sau khi bọn họ uống trà và ăn một ít điểm tâm, nghe thấy bên ngoài một trận ôn ào, pháo hoa bắt đầu rồi.

Trân nhà của tửu lâu trở nên trong suốt, lộ ra đầy trời sao, không lâu sau, một tiếng hú vang lên, ngay sau đó một đóa pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm.

Chỉ thấy trong đóa pháo hoa đó có một phụ nhân đang ôm một đứa trẻ, vô số bươm bướm sặc sỡ bay quanh hai người, mặc dù không có âm thanh nhưng nụ cười yêu thương trên khuôn mặt phụ nhân, đứa trẻ nhăn mặt khóc, còn có những con bươm bướm đủ màu sắc đều vô cùng sống động.