Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 477



May mà bọn họ quen biết với sơn trưởng của Bạch Lộc thư viện, vì thế dứt khoát vào Bạch Lộc thư viện.

Vĩnh An tiên sinh ăn hết mấy cái bánh bao, không kịp thưởng thức đã nói: "Tất nhiên là thật, đang ở bên trong làm... làm phẫu thuật!"

Cao Quân nhìn trái nhìn phải: "Hạc Trúc sao không có ở đây?"

Vĩnh An tiên sinh chỉ vào phòng phẫu thuật: "Hạc Trúc đang ở bên trong!"

Ứng Xương lè lưỡi thở dài: "Ta vốn tưởng rằng, hai y tu chúng ta đã đủ khác người rồi, không ngờ còn có người khác người hơn chúng ta, thế mà lại muốn cắt bỏ linh căn, căn bản là không thểt"

Phụ nhân kia từ khi đứa trẻ được đưa vào phòng phẫu thuật, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên, giờ nghe Ứng Xương nói chắc như đỉnh đóng cột như vậy, lập tức sốt ruột: "Ông nói thật chứ? Không thể cắt bỏ sao?"

"Tất nhiên." Cao Quân chen vào nói: "Chúng ta cũng là y tu chính thống, từ trước đến nay chỉ biết linh căn tự thành một thể, đây là thiên đạo, ai có thể trái với thiên đạo?”

Ứng Xương gật đầu: "Đúng vậy, nếu linh căn xảy ra vấn đề, đừng nói đến tiên đồ bị hủy, có thể ngay cả mạng cũng không còn."

Phụ nhân suy sụp ngồi phịch xuống đất, mặt đã tái như tro.

Vĩnh An tiên sinh nghe thấy hai chữ "chính thống" kia rất khó chịu: "Chính thống cái gì? Người ta không phải y tu chính thống sao? Biết đâu là do các ngươi không có kiến thức. Hạc Trúc đã nói rồi, nếu tiểu cô nương kia... vị Thẩm y tu kia có thể chữa khỏi cho đứa trẻ, hắn sẽ bái người ta làm sư phụ!" Cao Quân rất tự tin vào những gì mình học được, lập tức nói: "Vậy ta cũng thê, nếu nàng ta thực sự có thể làm được, ta cũng bái nàng ta làm sư phụ, ngày ngày nấu cơm cho nàng ta ăn!"

Vĩnh An tiên sinh lại ra hiệu cho Ứng Xương: "Đừng nói ngươi cũng muốn thê nhé?"

Ứng Xương hừ lạnh: "Hai người bọn họ đều dám thề, tại sao ta không dám, †a cũng vậy!"

Mà lúc này trong phòng phẫu thuật, Thẩm Dao Chu không biết rằng nàng sắp có thêm hai đồ đệ nữa.

Nàng cẩn thận lấy linh căn vàng đã cắt ra, đặt vào khay mà Từ Chỉ Âm đã chuẩn bị sẵn.

Linh căn này đã phủ đầy độc tố, tỏa ra một mùi tanh hôi khó ngửi.

Hoàng y tu trợn tròn mắt, nhìn đứa trẻ vẫn đang hôn mê, mặc dù máy theo dõi đã hiển thị linh lực của đứa trẻ dân ổn định nhưng ông ta vẫn không dám tin.

Ông ta tự mình kiểm tra lại đứa trẻ một lần nữa, cuối cùng không thể không tin vào kết quả này.

Thẩm Dao Chu thực sự đã thành công!

Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Người đầu tiên bước ra là Hoàng y tu với ánh mắt đờ đẫn.

Vĩnh An tiên sinh nhìn thấy biểu cảm của ông ta, có một dự cảm không lành, nhưng vì e ngại mẫu thân của đứa trẻ đang ở bên cạnh nên không nói thẳng. Nhưng Cao Quân lại không nghĩ nhiều, vô tư nói: "Hạc Trúc, sao vậy? Chẳng lẽ người c.h.ế.t rồi?"

Phụ nhân kia vốn vẫn luôn lo lắng, nghe Cao Quân nói vậy, lập tức không chịu nổi mà ngất đi.

Hoàng y tu lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "Nói bậy bạ gì đó! Tất nhiên là thành công rồi, ta... sư phụ của ta ra tay, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì!"

Thẩm Dao Chu ở phía sau cùng Từ Chỉ Âm đẩy bệnh nhân ra, suýt nữa thì ngã lảo đảo.

Nàng lúc nào nhận đồ đệ, sao chính nàng lại không biết?

Thực ra Hoàng y tu nói xong cũng hơi đỏ mặt, ông ta ở Bạch Lộc thư viện cũng là y tu được mọi người kính trọng nhưng lại bái một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ làm sư phụ, thực sự có chút ngượng ngùng.