Thẩm Dao Chu vốn định hỏi thăm sức khỏe của hắn, không ngờ lại trực tiếp nghe thấy lời xin lỗi của Phó Sinh Hàn, nàng có chút buồn cười: "Ngươi xin lỗi ta chuyện gì?"
Phó Sinh Hàn giọng trầm thấp nói: "Ta làm ngươi bị thương, ta còn..."
Thẩm Dao Chu ngắt lời hắn: "Ngươi nên xin lỗi nhưng không phải vì chuyện này, ta hỏi ngươi, khi cơ thể ngươi có điều bất thường, tại sao không nói cho ta biết, là không tin tưởng ta sao?"
"Không phải!" Phó Sinh Hàn lập tức phủ nhận: "Ta chỉ là..."
Hắn nắm chặt tay, cuối cùng vẫn quyết định không giấu nữa: "Thật ra ở Tuyệt Linh Địa, ta không hề mất trí nhớ, Trình Tịch Bạch và những người Thiên Vấn Các kia đều là ta giết."
Thẩm Dao Chu không hề tỏ ra ngạc nhiên, sau khi phát hiện ra sự khác thường của Phó Sinh Hàn, nàng đã mơ hồ đoán được.
Phó Sinh Hàn vốn thấp thỏm lo âu chờ nàng chất vấn hoặc nổi giận, không ngờ nàng lại không nói gì, điều này khiến tâm trạng hắn bình tĩnh hơn một chút, lại nói: "Ở Tuyệt Linh Địa, Trình Tịch Bạch cấu kết với bọn chúng, dùng trận pháp vây ta lại, muốn lấy Kiếm Cốt trên người ta, ngay lúc đó trong thân phủ của ta xuất hiện một luồng sương mù đen, nó khống chế cơ thể ta, ta không thể cử động nhưng ta biết chuyện gì đã xảy ra..."
Khi Thẩm Dao Chu đến Tuyệt Linh Địa, cảnh tượng lúc đó đã vô cùng thảm khốc, nhưng khi nghe chính miệng Phó Sinh Hàn kể lại, nàng mới nhận ra tình hình lúc đó nguy cấp đến mức nào. Phó Sinh Hàn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thẩm Dao Chu: "Ta biết ta nên nói cho ngươi biết, nhưng ta không muốn ngươi phát hiện ra ta đã trở thành ma tu, ta tưởng ta có thể khống chế được nó nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện như vậy..."
Thẩm Dao Chu khẽ thở dài: "Ngươi xem ta là gì? Là bạn bè? Là đại phu?"
Phó Sinh Hàn: "Ta..."
Hắn nhớ lại lúc sương mù đen dụ dỗ hắn, những tâm tư không trong sáng của chính mình, đột nhiên không nói nên lời đáp án ban đầu.
Thẩm Dao Chu cũng không muốn hắn trả lời, tự nhiên không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của hắn, tự nói tiếp.
Tâm trí Phó Sinh Hàn rối bời, căn bản không nghe kỹ nàng đang nói gì, ánh mắt hắn chỉ thấy đôi môi đỏ thắm, cần cổ trắng nõn của nàng, chiếc áo đỏ như lửa phác họa những đường cong ngày càng đầy đặn của thiếu nữ.
Yết hầu hắn không khỏi chuyển động.
Thẩm Dao Chu nói mãi mà không thấy hắn trả lời, khó hiểu nhìn qua: "Ngươi có nghe ta nói không?”
Phó Sinh Hàn hơi cúi đầu, không dám để nàng nhìn rõ dục vọng trong mắt mình, sương mù đen nỗ lực nhiều ngày cũng không thể đánh sập được sức tự chủ của hắn, thế nhưng trước mặt Thẩm Dao Chu lại tan thành mây khói.
Thẩm Dao Chu chỉ nghĩ hắn vẫn chưa hồi phục nên không nói thêm nữa, do dự một lát mới nói: "Tình hình của ngươi hiện tại không ổn định, vạn nhất lại xảy ra chuyện tương tự, e rằng sẽ làm tổn thương đến người vô tội, cho nên ngươi tạm thời không thể ra ngoài, ngươi... có thể chấp nhận không?"
Phó Sinh Hàn không chút do dự gật đầu: "Ta chấp nhận, ta biết ngươi là vì tốt cho ta." Tâm trạng Thẩm Dao Chu nhẹ nhõm hơn một chút, lại nói: "Ngươi cứ ở trong bí cảnh Hạnh Lâm nghỉ ngơi cho khỏe, linh khí ở đây có thể tăng cường khả năng chữa lành, cũng có thể kiềm chế sương mù đen. Ta nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi cho ngươi."
Phó Sinh Hàn cuối cùng cũng dẹp bỏ những ý nghĩ kỳ quái của mình, nghiêm túc nói: "Ta tin ngươi."