Thẩm Dao Chu cười lạnh: "Chẳng lẽ biểu hiện của ta còn chưa đủ rõ ràng ư2?"
Phó Sinh Hàn tuy không biết mình đã sai điều gì, nhưng trước đây Diệp Quy Viên từng nói với hắn một trăm lẻ tám bí quyết chung sống cùng nữ nhân, trong đó có một điều: Chỉ cần đối phương tức giận, bất kể có phải lỗi của mình hay không đều phải nhận lỗi.
Vậy nên Phó Sinh Hàn thành thật nói với Thẩm Dao Chu: "Xin lỗi."
Thẩm Dao Chu: "Ngươi biết mình sai ở đâu không?”
Phó Sinh Hàn: "..." Diệp Quy Viên không hề dạy hắn điều này.
Thẩm Dao Chu thản nhiên nói: "Chờ khi nào ngươi nghĩ thông suốt rồi hãy nói chuyện với ta."
Nàng nói xong liền đi ra ngoài, nhưng Phó Sinh Hàn biết, nếu để nàng rời đi, lần sau gặp mặt sẽ càng khó khăn hơn, hắn vội vàng nói: "Ta đã làm sai điều gì, ngươi nói đi, ta nhất định sẽ sửa."
Thẩm Dao Chu: "Được, vậy ta hỏi ngươi, trước đây ta vô tình lạc vào thần phủ của ngươi, xông vào ký ức của ngươi, ngươi rõ ràng biết nhưng lại giả vờ ngây thơ, lừa gạt ta mấy năm trời, có phải không?”
Phó Sinh Hàn sững người.
Thật ra sau khi Thẩm Dao Chu rời khỏi thần phủ, hắn đã từng nghĩ đến chuyện có nên thú nhận hay không, nhưng lại mừng thâm vì cảm thấy Thẩm Dao Chu sẽ không phát hiện ra, cuối cùng vẫn che giấu. Hắn biết mình thật ti tiện, Phó Sinh Hàn trong lòng Thẩm Dao Chu hẳn là người kiên cường và ngay thẳng, trong sáng không tì vết, cho dù bị thiên hạ hiểu lầm cũng vẫn một lòng hướng về thiên hạ.
Nhưng hắn thì không phải.
Phó Sinh Hàn hắn, chỉ là một kẻ đáng thương tự ti và ích kỷ, những điều tốt đẹp ít ỏi của hắn đều là nhờ lời nói dối mà có được, một khi Thẩm Dao Chu nhìn thấu con người thật của hắn, tuyệt đối sẽ không còn đối xử với hắn như bây giờ nữa.
Nàng nhất định sẽ hối hận vì đã quen biết hắn, hối hận vì đã đối xử tốt với hắn như vậy, hối hận vì đã ở bên hắn bấy lâu trong vườn ươm.
Ma khí trong thân phủ lại bắt đầu hiện lên, thì thâm với hắn, dụ dỗ hắn giành lấy sức mạnh.
Sau đó hắn nghe thấy lời của Thẩm Dao Chu: "Ta tức giận không phải vì cô độc ở đó với ngươi mấy năm trời, mà là ta coi ngươi là bằng hữu, chân thành đối đãi với ngươi, thương tiếc ngươi nhưng ngươi lại chưa từng tin tưởng ta, chỉ cảm thấy ta thương hại ngươi, thậm chí còn cảm thấy chỉ có lừa dối mới có thể đổi lấy sự quan tâm của ta, nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì chúng ta rất khó có thể tiếp tục làm bằng hữu."
Nàng nói xong, bỏ lại Phó Sinh Hàn đang ngây người rồi quay người rời đi.
Phó Sinh Hàn chậm nửa nhịp mới đuổi theo, hắn muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, sợ Thẩm Dao Chu thực sự thất vọng, trong lúc luống cuống, hắn không kịp suy nghĩ đã ôm chầm lấy Thẩm Dao Chu.
Thẩm Dao Chu: "..."
Phó Sinh Hàn sau khi nhận ra thì tai lập tức đỏ bừng, nhưng thấy Thẩm Dao Chu bắt đầu giấy giụa, hắn lại vô thức siết chặt cánh tay. Thịnh Hoài Khanh bị Tiểu Ngũ kéo đến vội vàng, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Thịnh Hoài Khanh khẽ ho: "Tại hạ có làm phiền nhị vị không?”
Thẩm Dao Chu đẩy Phó Sinh Hàn ra, không quay đầu lại rời khỏi bí cảnh.
Thẩm Dao Chu tức giận chạy một mạch về phòng.
Mặc dù đã rời khỏi bí cảnh nhưng nàng dường như vẫn có thể cảm nhận được vòng tay Phó Sinh Hàn ôm lấy mình, cho dù cách một lớp y phục, nàng vẫn cảm nhận được lực đạo và hơi ấm truyền đến từ cánh tay hắn.