Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 530



Thẩm Dao Chu không thể tránh né, chỉ lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng, ta còn nhiều việc phải làm."

Phó Sinh Hàn khẽ nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói: "Ta... ta biết ta sai rồi."

Thẩm Dao Chu sắc mặt dịu đi nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Ngươi sai ở đâu?"

Phó Sinh Hàn biết Thẩm Dao Chu mềm lòng, chỉ cần hắn thuận theo lời nàng thừa nhận sai lâm, nàng sẽ tha thứ cho hắn.

Nhưng hắn có thật sự có thể nói ra những tâm sự không thể nói ra của mình hay không?

Chỉ cần trong mắt Thẩm Dao Chu lộ ra một tia chán ghét, hắn nhất định sẽ sụp đổ, hắc vụ sẽ trong nháy mắt xâm chiếm thần phủ.

Hắn không dám mạo hiểm.

Thẩm Dao Chu chờ mãi, cũng không đợi được Phó Sinh Hàn mở miệng, thân sắc dần dần trở nên thất vọng: "Nếu đã vậy, ta cáo từ trước."

Phó Sinh Hàn vô thức giữ nàng lại, trong chớp mắt hai tay chạm nhau, Thẩm Dao Chu vô thức lùi lại một bước, nhưng Phó Sinh Hàn đã nắm lấy cổ †ay nàng, kéo nàng vào lòng.

Cánh tay hắn siết chặt lấy eo Thẩm Dao Chu, hai người mặt đối mặt, hơi thở quấn quýt, không khí nhất thời trở nên ám muội.

Phó Sinh Hàn cúi đầu, nhìn Thẩm Dao Chu, ánh mắt u ám khó hiểu: "Đây là điều ta muốn nói." Thẩm Dao Chu cứng đờ người.

Phó Sinh Hàn buông nàng ra.

Hắn gần như dùng hết toàn bộ linh lực để áp chế hắc vụ trong thần phủ, để giọng điệu của mình vẫn bình tĩnh: "Ta đã biết đáp án là gì rồi, ngươi đi đi."

Nhưng ngay lúc hắn xoay người, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, mặc dù chỉ chạm vào rồi buông ra ngay nhưng từ đầu đến chân Phó Sinh Hàn, từng kinh mạch đều như muốn nổ tung.

Hắn nghe thấy Thẩm Dao Chu nói: "Ta còn chưa trả lời, ngươi đừng tự mình đa tình!"

Thẩm Dao Chu nói xong liền chui vào lối ra bí cảnh rời đi, chỉ còn lại Phó Sinh Hàn ngây người đứng im tại chỗ.

Chỉ là hắn rất nhanh đã lạnh mặt, nhìn về phía rừng hạnh xa xa: "Thịnh công tử, xem đủ chưa?"

Thịnh Hoài Khanh cười nhạt bước ra: "Phó chân nhân không cần cảnh giác như vậy, tại hạ đối với Thẩm y tu chỉ có lòng kính trọng, không có gì khác."

Phó Sinh Hàn ở trước mặt hắn cũng không có ý che giấu: "Mong là vậy."

Hắn nói xong lại bay lên, xách Tiểu Ngũ đang lén lút ở đằng xa lên: "Bài tập hôm nay đã làm xong chưa mà dám chạy ra ngoài chơi đùa?”

Tiểu Ngũ bây giờ đã không còn sợ hắn như trước nữa, mặc dù bị xách cổ áo cũng không quên á á ư ư phản đối.

Phó Sinh Hàn nhíu mày, ném hắn trước mặt Thịnh Hoài Khanh: "Tìm ngươi đấy.

Thịnh Hoài Khanh có chút bất ngờ. Tiểu Ngũ nhút nhát, ngoài Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn thì hầu như không nói chuyện với người ngoài, mặc dù bọn họ cùng ở bí cảnh Hạnh Lâm nhưng Tiểu Ngũ cũng chưa từng nói chuyện với hắn, sao lại đến tìm hắn?

Nhưng hắn cũng không từ chối, dẫn Tiểu Ngũ về phòng mình.

Tiểu Ngũ đến tìm Thịnh Hoài Khanh là vì chuyện Minh Tử Đạm trước đó.

Mặc dù Thẩm Dao Chu không nói gì, Tiểu Ngũ cũng không nghe hiểu lắm lời bọn họ nói, nhưng cũng biết Thẩm Dao Chu vì mình mà chịu ấm ức.

Trong lòng hắn, Thẩm Dao Chu không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà còn là người đầu tiên đối xử tốt với hắn như vậy, bất kỳ ai đều không được bắt nạt nàng!

Nhưng hắn rốt cuộc cũng không có kinh nghiệm gì, cũng không biết mình nên làm gì.

Hắn bây giờ mặc dù có thể rời khỏi bí cảnh nhưng lại không quen biết những người khác, người quen biết một chút chỉ có Phó Sinh Hàn, chỉ là Phó Sinh Hàn rất hung dữ, nếu biết có người bắt nạt Thẩm Dao Chu còn không c.h.é.m c.h.ế.t người ta, Tiểu Ngũ chỉ muốn dạy dỗ Minh Tử Đạm một chút, không muốn g.i.ế.c hắn.