Cảnh vật xung quanh như dòng chảy thời gian, thoắt ẩn thoắt hiện.
Thẩm Dao Chu như đứng giữa dòng chảy ấy, từng đoạn ký ức kiếp trước dần dần hiện về rõ ràng. Nào là nỗi lưu luyến mẫu thân, là lòng tin bạn bè, là sự kiên trì với y thuật, và cả trách nhiệm nặng nề với thế giới này.
Khi nàng một lần nữa đứng trước cánh cửa lớn khắc ghi lời thê Hippocrates năm nào, lòng chợt dâng lên cảm giác bồi hồi như thể đã trải qua cả một kiếp người.
Kiếp trước, đứng trước cánh cửa này, nàng vô thức đọc lên lời thê Hippocrates khắc sâu trong tim, cũng là lúc pháp chú của Nghiêm Tri được kích hoạt, ký ức tiền kiếp ùa về.
Nàng không thể buông bỏ thế giới đã nuôi dưỡng mình từ thuở lọt lòng, nàng lựa chọn hi sinh bản thân để bảo vệ chúng sinh.
Kiếp này, một lần nữa đứng trước cánh cửa ấy, nàng lại đọc lên lời thê năm nào, pháp chú của Nghiêm Tri lại được kích hoạt, ký ức kiếp trước lại ùa về. Lần này, nàng vẫn lựa chọn cứu vớt chúng sinh.
Tư Không Chiêu chỉ khẽ chạm vào một mắt xích nhỏ bé, nào ngờ lại tạo nên một hiệu ứng cánh bướm to lớn đến thế.
Thẩm Dao Chu vô cùng cảm kích trước những gì bằng hữu đã làm vì mình. Nhưng nàng không thể nào trơ mắt đứng nhìn, an toàn giữ mình.
Với nàng, đây là dòng chảy thời gian của cả một kiếp người. Nhưng với Phó Sinh Hàn, đây chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hắn tinh tế nhận ra sự thay đổi trên người Thẩm Dao Chu.
Nàng đang đọc thứ ngôn ngữ mà hắn không hiểu, trên khuôn mặt nàng cũng là biểu cảm mà hắn hoàn toàn xa lạ.
Giờ khắc này, Thẩm Dao Chu như cách hắn cả một khoảng trời không.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả, bàn tay đang siết chặt lấy tay nàng cũng vô thức siết chặt hơn.
Lúc này, nàng đã trở vê là Thẩm Dao Chu mà Phó Sinh Hàn quen thuộc, nhưng nỗi bất an trong lòng hắn vẫn chưa thể xua tan, chỉ đành tìm đại một cái cớ: "Vẫn chưa biết phía sau cánh cửa này là gì, nếu gặp nguy hiểm thì saol"
Thẩm Dao Chu mỉm cười lắc đầu: "Ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nàng bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa.
Cùng lúc đó, những dòng chữ trên cánh cửa dần dần tỏa ra ánh sáng vàng kim, cánh cửa vốn đóng chặt cũng chậm rãi mở ra.
Không hề có cơ quan, cũng không có cạm bẫy.
Nhưng thứ ẩn giấu sau cánh cửa lại khiến Phó Sinh Hàn vô cùng kinh ngạc.
Nơi đây, lại là một gian phòng giải phẫu giống hệt với gian phòng mà Thẩm Dao Chu từng thấy trong bí cảnh Hạnh Lâm.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Phó Sinh Hàn, Thẩm Dao Chu lại vô cùng quen thuộc với nơi này, nàng tỉ mỉ vuốt ve từng món đồ ở đây. Kiếp trước, dựa vào những thứ Nghiêm Tri để lại, cộng thêm kiến thức cùng lĩnh ngộ của bản thân mới dần dân mò mẫm ra được những kỹ năng bài bản. Có thể nói, tất cả mọi thứ ở đây, nàng đều đã từng sử dụng qua.
Phó Sinh Hàn tò mò hỏi: "Đây là sư môn của ngươi sao?”
Thẩm Dao Chu ậm ừ đáp: "Ừm."
Như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ngập ngừng lên tiếng: "Ta có chút việc riêng, ngươi có thể... tránh mặt một lát được không?"
Phó Sinh Hàn chỉ nghĩ là chuyện bí mật của sư môn, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu rồi đi ra khỏi cửa.
Đợi hắn vừa đi, Thẩm Dao Chu liền theo thói quen đi đến một ngăn tủ bí mật trước tường, cố nén xấu hổ, mặt lạnh tanh đọc pháp chú: "Nghiêm Tri đẹp trai nhất vũ trụ"