Nhờ vào ẩn núp phù cùng tốc độ vô song của mình, Phó Sinh Hàn tránh được hai nhóm tu sĩ tuần tra, sau đó chui vào một khe núi tránh gió, từ từ điều tức.
Hắn vốn tưởng rằng với tu vi hiện tại của mình, chuyến đi này hẳn không vất vả đến thế, nhưng càng đến gần nơi đó, hắn càng cảm thấy tuơng mù đen trong thần phủ trở nên cuồng bạo, hoạt động mạnh mẽ.
Hắn không thể dùng đan dược để bổ sung linh lực, chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng Lăng Hàn Băng Nguyên vốn đã ít linh khí, vì vậy hắn phải hết sức tiết kiệm linh lực, tránh để sương mù đen có cơ hội gây chuyện.
Đợi đến khi tình hình khá hơn một chút, hắn mới bám vào khe núi, lén lút quan sát cửa bí cảnh.
Không biết có phải là ảo giác của hắn không, hắn luôn cảm thấy nơi này phòng thủ nghiêm ngặt hơn nhiều so với bên Trường Yển Châu, lúc đầu, hắn tưởng là vì người của Tàng Tượng Môn đã đến, nhưng quan sát một hồi, hắn nhận ra không đúng.
Những người này chẳng phải e ngại ngoại địch, mà là e dè... điều gì đó bên trong mật địa ư?
Bên trong ẩn giấu thứ gì?
Lục Hoa Quân tiến vào mật địa, nếu Phó Sinh Hàn đi theo ắt sẽ nhận ra nơi đây không phải Dưỡng Ma Trì mà giống như một tòa nhà bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thấy khắp nơi đều vẽ bùa chú, chẳng khác nào ngục thất giam cầm. Từ bên trong văng vẳng tiếng đàn tranh réo rắt nhưng lại chẳng thành giai điệu.
Lục Hoa Quân chỉnh đốn dung nhan, trên mặt không khỏi lộ vài phần kiêng dè, do dự hồi lâu mới chậm rãi bước vào.
Trong cùng tòa nhà, một thân ảnh tựa người trên mỹ nhân tháp, thân thể mảnh mai, không phân biệt nổi nam nữ, mái tóc đen nhánh phủ kín thân thể, buông thõng đến tận đất, phác họa bờ vai gầy gò, eo thon như liễu, còn có một cái đuôi rắn trắng nõn nà uyển chuyển.
Cho dù hắn không động thủ cũng toát ra uy áp sẵn có của kẻ đứng đầu.
Lục Hoa Quân nào dám tới gần, vội vàng cúi người bái lạy ngay từ cửa: "Vãn bối Tàng Tượng Môn Lục Hoa Quân, bái kiến Ngọc Hủy tiên bối."
Bóng người kia khẽ động, một giọng nói khàn đặc lạnh lùng truyền đến: "Giang Phỉ Tĩnh c.h.ế.t rồi sao? Phái một tiểu bối như ngươi đến đây, chẳng sợ bản tôn ăn thịt ngươi à?"
Lục Hoa Quân kinh hãi toát mồ hôi lạnh,"bịch" một tiếng quỳ sụp xuống: "Tiền bối bớt giận!"
"Chậc." Bóng người kia chậm rãi quay đầu lại, để lộ dung nhan yêu nghiệt khuynh thành, Lục Hoa Quân chỉ vô tình nhìn thoáng qua đã ngây người.
Dù hắn ra sức chống cự nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi sự mê hoặc của Ngọc Hủy, như con ch.ó nhỏ chậm rãi bò đến trước mặt y, ánh mắt tràn đầy si mê, trán chạm vào mỹ nhân tháp, lộ ra cần cổ yếu ớt mặc người định đoạt.
Ngọc Hủy chống cằm, ôn nhu nói: "Lại đây, cắt từng miếng thịt của ngươi dâng cho bản tôn."
Lục Hoa Quân ngây dại bò dậy, quả nhiên lấy từ trong túi trữ vật ra một con d.a.o găm, cắt xuống một miếng thịt trên cánh tay, m.á.u tươi đầm đìa nhưng hắn dường như không hề đau đớn, thành kính dâng thịt cho Ngọc Hủy.
Ngọc Hủy khẽ cười, hơi thẳng người dậy, chỉ nghe thấy tiếng xích sắt va chạm, hóa ra trên người y bị trói bảy tám sợi xích sắt, mỗi một sợi đêu cắm sâu vào da thịt, thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng phong ấn.
Y nâng cằm Lục Hoa Quân lên, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Ngoan nào, cởi bỏ phong ấn cho bản tôn..."