Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 569



Thẩm Dao Chu thản nhiên nói: "Là tại ta sơ suất, chi bằng như vậy, ta sẽ miễn phí chữa trị cho ngươi, lại thêm mười bình Bổ Linh Đan, ngươi thấy thế nào?"

Nàng nói xong lại như có điều khó nói, bổ sung: "Bất quá, ta cũng có một yêu cầu nho nhỏ, vị công tử này phải ở lại đây, Sơn Nam Vương cũng phải giúp ta giữ bí mật, không thể để người khác biết chuyện ta từng thất bại trong việc chữa trị loại bệnh này."

Quả là một vị y tu coi trọng danh tiếng, không cho phép bản thân có một chút sai sót nào.

Bùi Trọng tuy trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc nhưng cũng dần dần tin tưởng.

Mặc dù mất một dược nhân khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng kỳ thực dược nhân này cũng chẳng còn tác dụng gì, chẳng qua hắn ôm một tia hy vọng mong manh đưa đến chỗ Thẩm Dao Chu, nào ngờ lại thành ra như vậy, chi bằng nhân cơ hội này mà kiếm chác chút lợi lộc.

Sau một hồi thương lượng, Thẩm Dao Chu đồng ý miễn phí chữa trị hai lần, tặng kèm hai mươi bình linh đan, đạt thành hiệp nghị với Bùi Trọng.

Nhưng nàng vẫn không quên lấy ngọc giản ra, nói: "Lời nói gió bay, chúng ta cần lập khế ước bằng ngọc giản cho chắc chắn."

Bùi Trọng nghe vậy liền gật đầu đồng ý, hắn vốn không xem chuyện này là gì to tát, lập tức định ký kết khế ước với nàng.

Chờ mọi việc đâu vào đấy, Bùi Trọng liền nóng lòng thúc giục Thẩm Dao Chu mau chóng chữa trị cho hắn. Thẩm Dao Chu cất ngọc giản đi, thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp: "Đương nhiên rồi, Sơn Nam Vương đừng sốt ruột."

Để Bùi Trọng không sinh nghi, Thẩm Dao Chu và mọi người diễn một màn kịch vô cùng hoàn hảo, sau đó thuận lợi giúp hắn thanh trừ đan độc, tiễn người rời khỏi Bạch Lộc thư viện.

Bùi Trọng vừa đi, tất cả mọi người đều thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Lăng Tân Nguyệt lập tức đề nghị: "Chúng ta mở tiệc ăn mừng đi!"

Mọi người đều đồng ý, chỉ có Phó Sinh Hàn là nhàn nhạt nói: "Mọi người cứ tự nhiên, ta còn phải về tu luyện."

Không khí chợt trở nên ngưng trệ.

Thẩm Dao Chu muốn gọi hắn lại nhưng lại có chút chân chừ, do dự không thôi.

Nhìn bóng lưng lạnh nhạt rời đi của Phó Sinh Hàn, nàng bỗng giật mình nhận ra, hình như dạo này mình có chút quá đáng, chỉ là bức thư của Tô Thanh Uẩn kia khiến nàng quá mức kinh ngạc, đợi đến khi nàng hoàn hồn thì mọi chuyện đã rồi.

Trong lòng nàng dâng lên một cỗ áy náy khôn nguôi.

Rõ ràng là nàng muốn Phó Sinh Hàn tin tưởng mình, vậy mà lúc này đây, chính nàng lại hoài nghi hắn, một người tinh tế nhạy cảm như hắn chắc chắn đã nhận ra, không biết hắn sẽ đau lòng đến nhường nào.

Trong lòng rối bời, Thẩm Dao Chu cũng không còn tâm trạng vui vẻ, để mặc Lăng Tân Nguyệt bọn họ cười cười nói nói, nàng lặng lẽ rời đi.

Nàng đi đến trước cửa viện của Phó Sinh Hàn, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm giơ tay muốn gõ cửa, nhưng gõ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh, lúc này mới có một tiểu đồng đi ngang qua, nói cho nàng biết Phó Sinh Hàn không có ở trong phòng.

Can đảm tích góp bấy lâu của Thẩm Dao Chu trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ còn lại một mảnh chua xót, cuối cùng nàng ủ rũ quay về phòng.

Nàng nằm dài trên giường thở ngắn than dài hồi lâu, đột nhiên nhớ ra, sau khi rời khỏi động phủ của Nghiêm Tri, nàng vẫn chưa vào không gian hệ thống.

Lần nữa bước vào không gian quen thuộc, tâm trạng của Thẩm Dao Chu đã hoàn toàn khác trước.