Dưới cùng của đống xác c.h.ế.t là một cánh cửa được đúc từ vài ma tu bị vặn vẹo thành hình dạng kỳ dị.
Cảnh tượng trước mắt khủng khiếp và kỳ dị, khiến bọn họ đều dừng bước.
Yêu quái thấy bọn họ không nhúc nhích, lại chỉ vào cánh cửa đó kêu loạn xạ.
Cố Ung và Thẩm Dao Chu trước đây chưa từng nghe nói đến Thành Doanh, Phó Sinh Hàn mặc dù biết nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, không ai có thể xác định được đây rốt cuộc là lối thoát hay là yêu quái này muốn hại bọn họ.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên lao ra một bóng đen, lao thẳng về phía Thẩm Dao Chu.
Phó Sinh Hàn phản ứng đầu tiên, trường kiếm bay lên trước trực tiếp thay Thẩm Dao Chu đỡ một đòn, tuy nhiên Thẩm Dao Chu vẫn bị lực đạo này đập sang một bên.
Kẻ tấn công có đôi mắt đỏ ngầu, gây gò như bộ xương, trên da nổi lên những đường gân màu xanh và tím.
"Ma tui"
Ma tu này mặc quần áo rất giống với những ma tu trên đống xác chết, hẳn là cùng một nhóm, chỉ không biết tại sao hắn không chết, ngược lại còn sống trong Thành Doanh này nhiều năm như vậy.
Ma tu không có thần trí nhưng võ công lại rất cao, ngay cả Phó Sinh Hàn nhất thời cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Cố Ung cũng buông Diệp Quy Viên xuống, xông lên giúp Phó Sinh Hàn một tay, ma tu dân dần có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng Phó Sinh Hàn lại không hề lơ là, hắn nhớ trên đường đi có dấu vết của công pháp thổ hành, nghĩ đến là do ma tu này làm, nhưng hắn và hai người bọn họ đánh nhau lâu như vậy lại không sử dụng bất kỳ pháp thuật nào.
Phó Sinh Hàn đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Thẩm Dao Chu, phát hiện nàng đã bị mấy luồng cát chảy trói lại, kéo xuống lòng đất.
Mục đích của ma tu này quả nhiên là Thẩm Dao Chul
Phó Sinh Hàn mặt lạnh, trường kiếm trong tay kêu lên, kiếm khí trực tiếp đ.â.m vào đan điền và thần phủ của ma tu, khuấy nát.
Ma tu kêu lên một tiếng thảm thiết, ngay lập tức mất mạng.
Cát chảy không có người điều khiển, hóa thành một đống cát rời rạc rơi xuống người Thẩm Dao Chu.
Phó Sinh Hàn bay đến bên cạnh nàng: "Ngươi không sao chứ?”
Thẩm Dao Chu kinh hồn chưa định ngồi dậy, sau khi nàng bị ném ra ngoài, vốn định quay về bên cạnh Diệp Quy Viên, nào ngờ vừa đứng lên đã có mấy luông cát chảy trực tiếp trói nàng lại, nàng muốn kêu cứu nhưng lại bị cát tràn vào miệng mũi, suýt chút nữa ngạt chết.
Nàng "phụt phụt" nhổ cát, muốn đứng lên mới phát hiện chân có chút mềm nhũn.
Phó Sinh Hàn đưa tay về phía nàng.
Thẩm Dao Chu giơ cánh tay lên, nhưng khi sắp chạm vào Phó Sinh Hàn thì lại dừng lại, nàng không quên chứng sạch sẽ của người này nặng đến mức nào, vì vậy tự dùng mấy phép thuật làm sạch, sau đó mới mượn tay hắn đứng lên.
Cố Ung cũng cõng Diệp Quy Viên đi tới.
Con yêu quái kia không biết lúc nào đã nhân lúc hỗn loạn chạy mất, bây giờ con đường duy nhất trước mặt mấy người chính là cánh cửa kỳ lạ này.
Phó Sinh Hàn nói: "Bên này hẳn là không có gì nguy hiểm, các ngươi ở đây chờ, ta xuống dưới dò đường."
Hắn nói xong liền đi về phía cánh cửa đó, nhưng bị Thẩm Dao Chu gọi lại.
Thẩm Dao Chu đi tới, lấy đôi Ngọc Đồng Tâm ra đưa cho Phó Sinh Hàn một chiếc: "Thứ này có thể báo động hai chiều, lát nữa chúng ta dựa vào đây mà liên lạc."
Phó Sinh Hàn nhìn đôi Ngọc Đồng Tâm được buộc bằng chỉ đỏ, ánh mắt sâu thẳm.