Mạnh Thiếu Uyên thấy nàng ta d.a.o động, vội vàng gật đầu: "Thật, ta tuyệt đối không lừa nàng."
"Được." Yến Phi nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta giải trừ khế ước đi."
Mạnh Thiếu Uyên suýt không tin vào tai mình: "Nàng nói cái gì?"
Đạo lữ hợp tịch sẽ dùng tâm đầu huyết ký kết khế ước linh hồn, đại diện cho linh hồn tương thông, tu vi tương trợ, nếu một bên tu vi cao cũng sẽ phản bổ tu vi cho bên kia, nhưng nếu muốn giải trừ khế ước, sẽ gây tổn thương cực lớn cho cả hai.
Những năm này, Yến Phi thà tự mình chống chọi với sự xâm nhập của ma khí cũng không muốn trở về bên cạnh Mạnh Thiếu Uyên, dựa dẫm vào hắn, nàng ta cho rằng thái độ của mình đã biểu hiện rất rõ ràng.
Mạnh Thiếu Uyên đè nén cơn giận: "A Phi, nàng có biết mình đang nói gì không? Ta sẽ không đồng ý giải trừ khế ước."
Yến Phi dường như đã sớm đoán được câu trả lời của hắn, không nói nhảm nữa, trực tiếp rút kiếm chỉ vào hắn: "Vậy thì chiến thôi."
Mạnh Thiếu Uyên thấy nàng ta cố chấp, cũng không còn giả vờ thâm tình nữa, lộ ra bản chất tính toán: "A Phi, vừa rồi người vừa trải qua kiếp nạn đúng không, ngươi vừa mới khôi phục cảnh giới, giao chiến với ta ngươi cho rằng mình sẽ có phần thắng sao?"
Nhưng Yến Phi không hề nao núng: "Có phần thắng hay không, đánh rồi mới biết." Mạnh Thiếu Uyên: "Được, vậy đừng trách ta không nể tình nghĩa vợ chồng."
Vừa dứt lời, hắn đã tấn công Yến Phi.
Thẩm Dao Chu đứng xem: "Chết tiệt! Người này thật hèn hại"
Lăng Tân Nguyệt "chậc" một tiếng: "Ta vẫn đánh giá cao giới hạn của hắn."
Thân Khương chắp tay, có vẻ rất căng thẳng: "Yến tỷ sẽ không thua chứ Người này trông có vẻ rất lợi hại."
Thẩm Túy An định mở miệng an ủi bọn họ, lại thấy ba nàng đồng loạt nhìn Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn sửng sốt một chút, mím môi nói: "Nàng sẽ không thua."
Thấy ba người vẫn nhìn hắn, hắn lại bổ sung: "Kiếm tu chú trọng tiến về phía trước, không sợ hãi, kiếm ý của nàng đã thành, càng chiến càng dũng, Mạnh Thiếu Uyên không phải đối thủ của nàng."
Mà tình hình trên không trung cũng chính là minh chứng cho lời hắn nói.
Yến Phi mặc dù tu vi không bằng Mạnh Thiếu Uyên, nhưng kiếm ý của nàng sắc bén, không sợ sống chết. Ngược lại Mạnh Thiếu Uyên, mặc dù tu vi cao nhưng thói quen trốn tránh đã thành bản năng, lúc đầu còn có thể ứng phó nhưng đến giai đoạn sau, dưới thế kiếm ngày càng mạnh mẽ của Yến Phi, hắn dần trở nên chật vật.
Cuối cùng bị Yến Phi đánh bay kiếm, một chân giẫm lên ngực, từ trên cao nhìn xuống: "Mạnh Thiếu Uyên, ngươi thua rồi, theo như đã hẹn ngươi phải giải trừ khế ước với ta."
Mạnh Thiếu Uyên vừa thẹn vừa giận, nhưng trước mặt mọi người cũng không thể nuốt lời, đành nghiến răng giải trừ khế ước với Yến Phi. Hắn "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu, sắc mặt xám ngoét, phẫn hận nói: "A Phi, ngươi thật sự rất nhẫn tâm."
Sắc mặt Yến Phi cũng không tốt nhưng đôi mắt lại sáng ngời, thuận lợi giải trừ khế ước khiến tâm trạng nàng ta rất tốt, cũng lười dây dưa với Mạnh Thiếu Uyên, trường kiếm chỉ thẳng, dứt khoát nói: "Cút."
Mạnh Thiếu Uyên thấy nàng ta không chút nể tình, cũng không dám tự rước lấy nhục, buông một câu ngoan độc liền dẫn người xám xịt bỏ chạy.