Nàng bảo Nguyên Tiêu trở lại quầy, sau đó mỗi người dán một lá bùa ẩn thân lên người mình và Yến Phi, cứ thế ngồi chờ.
Nguyên Tiêu cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời trở vê quây.
Không biết qua bao lâu mới có một nam nhân trung niên tướng mạo bỉ ổi đi vào, liếc mắt nhìn trái nhìn phải rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Nguyên Tiêu, mau lấy án gân đây đưa cho ta."
Nguyên Tiêu vẫn luôn liếc nhìn về phía Thẩm Dao Chu, run rẩy đưa tờ giấy trên bàn cho hắn, thấy Thẩm Dao Chu gỡ bỏ bùa ẩn thân, cuối cùng không nhịn được hét lên: "Tiên sinh mau chạy!"
Nam nhân kia sửng sốt một chút, lập tức như một cơn gió lao ra ngoài.
Yến Phi đuổi theo ngay sau đó.
Nhưng Thẩm Dao Chu vẫn ngồi yên, không có ý định nhúc nhích.
Nguyên Tiêu nằm bò trên quầy run rẩy: "Tiên... tiên cô, sao người không đuổi theo?"
Thẩm Dao Chu cười tủm tỉm: "Ta đuổi theo làm gì, Phiến Ngôn tiên sinh không phải đang ở trong căn phòng này sao?”
Nguyên Tiêu sắc mặt thay đổi, quay người chạy về phía sau nhà.
Nhưng Thẩm Dao Chu căn bản không đuổi theo, ngược lại ném ra một nắm bùa chú, trói chặt bà lão ở cửa.
"Phiến Ngôn tiên sinh, diễn đủ chưa?"
Bà lão mặt tím tái, hét lớn: "Giết người rồi! Tu sĩ g.i.ế.c bà già rồi!" Thẩm Dao Chu dán bùa lên miệng bà ta: "Đừng giả vờ nữa, ta không phải đang thăm dò."
Bà lão đảo mắt liên tục, thấy biểu cảm của Thẩm Dao Chu không hề do dự đành phải nhận thua, chỉ thấy mặt bà ta vặn vẹo, xương cốt phát ra tiếng "rắc rắc", không lâu sau đã biến thành một thanh niên cao gầy, trông có vẻ hơi âm trầm.
"Chúng ta không thù không oán, ngươi vì sao lại muốn sỉ nhục ta như vậy!"
"Không thù không oán?" Thẩm Dao Chu cười cười: "Không có sao, trong cốc kia có bỏ thuốc mê, sau cánh cửa kia bố trí khói độc, còn có hai con rối của ngươi dụ người ta chạy ra ngoài, không biết sẽ dẫn người ta đến nơi quỷ quái nào?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Phiến Ngôn hoàn toàn thay đổi: "Làm sao ngươi biết?"
Bình thường hắn dùng chiêu này để lừa những tu sĩ đến đây, bởi vì dưới đèn hơi tối, những tu sĩ đó chưa bao giờ nghi ngờ bà lão bán bánh đường ở cửa mới là bản tôn.
Đây vẫn là lân đầu tiên hắn bị người vạch trân, ánh mắt nhìn Thẩm Dao Chu ẩn chứa sự sợ hãi.
Thực ra lúc đầu Thẩm Dao Chu cũng bị dọa sợ, dù sao Nguyên Tiêu làm quá tinh xảo, gân như có thể đánh tráo thật giả, nhưng Thẩm Dao Chu có bàn tay vàng, quét X-quang một cái, người hay quỷ đều rõ ràng.
Nàng không trả lời mà cười hỏi Phiến Ngôn: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?" Phiến Ngôn ấm ức gật đầu.
Thẩm Dao Chu giải trừ bùa chú trên người Phiến Ngôn, lúc này, Nguyên Tiêu và tên nam nhân trung niên kia ủ rũ đi vào, không dám nhìn Phiến Ngôn: "Chủ nhân."
Phiến Ngôn bị lật tẩy cũng không còn giả vờ nữa, khôi phục vẻ mặt thông minh lanh lợi: "Ngươi đã đến tìm ta, hẳn là biết giá của ta không rẻ, một giá, một nghìn linh thạch thượng phẩm."
Một nghìn linh thạch thượng phẩm tương đương với mười vạn linh thạch trung phẩm, hơn nữa linh thạch thượng phẩm rất hiếm, muốn gom đủ còn khó hơn mười vạn linh thạch trung phẩm.
Thẩm Dao Chu trực tiếp trả giá: "Một nghìn linh thạch trung phẩm."
"Cái gì?" Phiến Ngôn suýt nghi ngờ tai mình, hắn từng thấy người khác trả giá, nhưng chưa từng thấy người nào trả giá ác liệt như nàng.
Thẩm Dao Chu: "Ta nói, một nghìn linh thạch trung phẩm, cộng thêm chữa khỏi cánh tay cho ngươi."
Phiến Ngôn sửng sốt, hắn theo ánh mắt của Thẩm Dao Chu nhìn cánh tay bị thương của mình, cười khẩy: "Chữa khỏi cho ta? Trừ phi y tổ tái thế mới được!"
Thẩm Dao Chu: "Ngươi có thể thử, nếu không chữa khỏi, ta sẽ theo lời ngươi nói, đưa ngươi một nghìn linh thạch thượng phẩm."
Phiến Ngôn lập tức rơi vào cuộc đấu tranh tâm lý dữ dội, rất lâu sau, hắn mới nghiến răng: "Được, nhưng một nghìn linh thạch trung phẩm quá ít, ta muốn một vạn. Nếu ngươi không đồng ý thì thôi, dù sao so với linh mạch, ta vẫn thấy tiền quan trọng hơn."
Thẩm Dao Chu: "..." Nàng coi như hiểu tại sao lúc trước người này lại vì tham tiên mà bị người ta đánh đứt linh mạch rồi.