Phạm Liệt càng vui hơn: "Ngươi biết luyện đan mài"
Sở Cửu Ý tức đến nỗi trợn mắt, quay người định bỏ đi.
Phạm Liệt phải nói hết lời hay ý đẹp mới dỗ dành được ông ta.
Sở Cửu Ý cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: "Gần đây Thẩm gia xảy ra chuyện gì vậy? Sao mọi người đều trở nên kỳ lạ thế?"
Phạm Liệt vỗ đầu: "Đúng rồi, ngươi còn chưa biết."
Hắn liền kể chuyện của Thẩm Dao Chu cho Sở Cửu Ý nghe.
Sở Cửu Ý nghe xong, râu cũng dựng đứng lên vì tức giận: "Quá đáng mài Đúng là quá đáng!"
"Ta đến Thẩm gia các ngươi làm người cung phụng, vốn đã làm nhục thân phận y tu của ta, nhà các ngươi thế mà còn nuôi thêm y tu khác, lại còn là loại tà môn ngoại đạo này, đây quả thực là sỉ nhục ta! Ta lập tức trở về môn phái, không làm người cung phụng vô dụng cho các ngươi nữal"
Sở Cửu Ý nói xong, phất tay định bỏ đi.
Phạm Liệt nhỏ giọng nói sau lưng ông ta: "Nhưng mà Thẩm y tu đã chữa khỏi bệnh cho lục công tử..."
Bước chân của Sở Cửu Ý chậm lại.
Phạm Liệt: "Nàng còn chữa khỏi bệnh cho mấy vị chân nhân của Phá Nhạc Kiếm Tông, bọn họ đều từ Kim Đan tiến lên Nguyên Anh..."
Bước chân của Sở Cửu Ý dừng lại. Phạm Liệt: "Hiện tại phần lớn gia chủ của các thế gia ở Vân Trạch Châu đều đang ở Lan Đinh Viện, mời nàng chẩn bệnh cho con cháu của mình..."
Sở Cửu Ý quay người lại, lý lẽ hùng hồn: "Nói bậy! Bây giờ ta sẽ đi cùng ngươi, vạch trần trò lừa bịp của nàng tai!"
Hai người đến trước cửa Lan Đinh Viện, chỉ thấy một hàng dài người xếp hàng, hiện trường náo nhiệt như chợ.
"Lăng cô nương, công tử nhà ta đã đặt cọc trước rồi, ta lấy số trước."
"Đi ra sau! Đừng chen ngang!"
Rất nhanh, bên trong truyền ra một giọng nói: "Hôm nay hết số. Mời mọi người ngày mai đến sớm."
Hiện trường lập tức vang lên một tràng than thở, ngoài một số người không cam lòng vẫn ở lại chờ thêm số, những người khác đều ngoan ngoãn rời đi.
Sở Cửu Ý nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong số đó còn có mấy gương mặt quen thuộc, không ngờ công tử của các thế gia đường đường chính chính, thế mà lại giống như đàn bà chanh chua, chen chúc trong đám đông, mặt đỏ tía tai giành số với người khác.
Phạm Liệt dẫn ông ta đến trước mặt Lăng Tân Nguyệt.
Lăng Tân Nguyệt không ngẩng đầu lên: "Hôm nay hết số, ngày mai đến sớm.
Phạm Liệt xoa xoa tay, giọng nịnh nọt: "Lăng cô nương, là ta đây, Phạm Liệt. Thẩm y tu không phải muốn tìm y tu biết luyện đan sao? Đây chính là y †u mà Thẩm gia chúng ta cung phụng - Sở Cửu Ý, Sở y tu." Lăng Tân Nguyệt đánh giá Sở Cửu Ý một lượt.
Sở Cửu Ý ngạo nghễ ngẩng đầu lên.
Lăng Tân Nguyệt nhíu mày: "Có hơi già..."
Sở Cửu Ý: "22?"
Lăng Tân Nguyệt thở dài: "Thôi, theo ta vào trong."
Sở Cửu Ý rất không vui, ông ta là y tu, bất kể đi đến đâu người khác cũng đều cung kính với ông ta, phàm nhân trước mắt này không những lạnh nhạt với ông ta, mà còn ghét bỏ ông ta như vậy, quả thực không có lý lẽ.
Nhưng nghĩ đến những gì Phạm Liệt nói, ông ta vẫn quyết định tạm thời nhẫn nhịn.
Lăng Tân Nguyệt dẫn ông ta đến trước một căn phòng.
Sở Cửu Ý chỉnh lại quần áo, ngạo nghễ ngẩng đầu bước vào: "Ngươi chính là Thẩm Dao Chu?"
Ông ta nói xong, không nghe thấy bất kỳ tiếng trả lời nào, vội cúi đầu xuống thì phát hiện trước mặt không phải Thẩm Dao Chu, mà là mấy y tu khác cũng xuất thân từ môn phái nhỏ giống ông ta.