Sau nửa năm, một bóng đen cứng nhắc lại đổ sầm xuống đỉnh Everest tại cùng một vị trí, đứng chổng ngược, đầu cắm vào bãi tuyết, cố gắng hạ thân nhiệt đang nóng hầm hập của mình.
*
Cùng lúc đó, đám người ở biệt thự đối diện cũng sợ đến ngây cả người, hạm trưởng không dám tin lẩm bẩm: “Đây là vương tử điện hạ...xuất hiện?”
Trước mặt bọn họ là tấm bảng đo lường nhiệt năng bằng hợp kim silic, một số dữ liệu trong đó sau khi được gã điên của Cục vũ khí Calflin cải biến, có thể sử dụng để đo lường xem hậu duệ của hoàng tộc có phát sốt hay không, hoặc trong vài trăm mét đổ lại có vật thể dị thường hay không.
Một số hoàng tộc bẩm sinh không có quá rõ triệu chứng phát sốt, hoặc là chính bản thân họ cũng chưa thể tự đánh giá được, cần phải nhờ vào dị vật này để phán đoán.
Tất nhiên, việc so khớp gien bằng máy sẽ cho kết quả chính xác hơn, đồng thời cũng giúp các hoàng trừ tìm ra người định mệnh của mình chính xác. Nhưng xét cho cùng, máy so khớp gien này số lượng rất khan hiếm và khó mang theo, nên không phải hạm tinh nào cũng được trang bị một chiếc.
Chính vì lẽ đó mà thời điểm từ hạm tinh Jormungandr xuống Trái đất, vì để cho nhẹ nhàng tiện lợi, bọn họ chỉ mang theo thứ này.
Trong khoảng thời gian vừa qua, thứ đồ vật này vẫn không có tác dụng, bởi vì sau khi vương tử điện hạ trở lại Trái đất, anh căn bản không có tâm tư đi tìm người định mệnh, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Minh Khinh Khinh, thế nên đồ vật này hoàn toàn không sử dụng đến, cũng không biết bị ai đó tùy ý ném trên tủ giày, sau đó lại được Raymond cầm xuống đặt ở trên quầy bếp như một cái nồi nấu ăn.
Vừa rồi thứ đồ vật này ở trong phòng bếp phát ra tiếng hú chói tai, bọn họ còn tưởng đâu là cháy, vội vàng chạy vào xem thì mới phát hiện thứ đồ vật này có thể cảm ứng được nhiệt năng sản sinh từ sự ‘động dục’ của vương tử điện hạ —— không khác gì một cây vạn tuế nở hoa, khiến cho dân tình kinh ngạc đến rớt cằm.
“Người định mệnh của vương tử điện hạ chắc hẳn vừa rồi đã ở quanh đây!” Hạm trưởng là người vui mừng hơn bất cứ ai khác, lật đật phân phó cho Raymond: “Mau đi kiểm tra hệ thống giám sát của khu dân cư, xem thử nửa giờ gần đây —— không”, biết đâu cung phản xạ của vương tử điện hạ dài thì sao, hạm trưởng sợ bị bỏ sót: “Kiểm tra hết những giống cái đã xuất hiện trong khu dân cư trong vòng ba ngày qua!”
Vẻ mặt của Tinh Ba nghiêm túc hơn, từ trên cầu thang bước nhanh xuống dưới: “Không, đừng thu hẹp phạm vi tìm kiếm, biết đâu không phải là giống cái thì sao.”
Hạm trưởng quay đầu hỏi: “Ý của ngài là, sự bất thường của vương tử điện hạ có thể là do giống đực?”
Marites khoanh tay, đứng dựa vào cửa như chuyện không liên quan đến mình, nói chen vào một câu: “Hiện tại đã cuối tháng Sáu, trong khu dân cư chỗ nào có tiếng ộp ộp, có thể là ếch xanh cũng nên.”
Hạm trưởng: “.....”
“Vâng, Nhị công chúa nói chí phải.” Hạm trưởng nghiêm túc ra lệnh, “Tất cả động vật, thực vật, vi sinh vật đều phải rà soát hết.”
Toàn bộ biệt thự vì chuyện này mà cuộn trào sôi sục. Người định mệnh của vị vương tử điện hạ có gien năng lực mạnh nhất trong lịch sử từ trước đến nay đã xuất hiện, chuyện này đối với Claflin mà nói, chẳng khác gì chiến tranh xuất hiện ánh bình minh! Còn đối với tất cả đại thần, đó là một chuyện cấp quốc gia đại sự!
Hạm trưởng, Tinh Ba và những người khác không dám lơ là, đám người do Marites mang đến cũng không đợi Marites phân phó, tất cả đều tự giác nghe theo chỉ huy của hạm trưởng, trong vòng ba trăm dặm chia nhau ra tiến hành tìm kiếm.
Tinh Ba vội vàng trở lại thư phòng, mở thiết bị liên lạc 3D xin chỉ thị của quốc vương bệ hạ.
“Vừa nãy vương tử điện hạ vẫn luôn ở trong căn biệt thự đối diện, chẳng lẽ người khiến ngài ấy phát sinh phản ứng là Minh Khinh Khinh?” Xuống Trái đất đã được một thời gian, nhưng Raymond vẫn chưa học được tiếng Trái đất lưu loát, cậu ấy dùng tiếng Claflin thấp giọng nói ra suy đoán của mình.
Thế nhưng, hoàn toàn không có ai cho rằng người đó có thể là Minh Khinh Khinh.
“Làm sao có thể là giống cái Trái đất kia được?!” Hạm trưởng chau mày nói: “Từ lúc còn ở trên Jormungandr, chúng ta đã truy xuất gien của cô ta và gien của điện hạ để tiến hành so sánh, xác định rằng cô ta không thể nào là người định mệnh của điện hạ —— nếu không, bệ hạ cũng sẽ không cản trở điện hạ và cô ta.”
Hạm trưởng oán thầm trong bụng, nếu Minh Khinh Khinh là người định mệnh của vương tử điện hạ, làm gì còn xảy ra nhiều chuyện như vậy? E là từ ban đầu quốc vương bệ hạ đã yêu cầu bọn họ bắt cóc Minh Khinh Khinh mang về Claflin rồi.
Raymond trong lòng có chút bất bình thay cho Minh Khinh Khinh, thầm nghĩ, nếu bây giờ vương tử điện hạ tìm được người định mệnh, vậy thì cô phải làm sao đây? Nên đặt chỗ nào?
Vì thế không nhịn được hỏi: “Hạm trưởng đại nhân, trong lịch sử của hoàng tộc chúng ta không có kiểu như, biến đổi gien gì đó sao? Có thể là ngay từ đầu gien không phù hợp, nhưng sau đó phù hợp thì sao?
“Chuyện này không có khả năng,” Hạm trưởng chém đinh chặt sắt mà phủ nhận: “Nhìn chung trong lịch sử mấy vạn năm của Claflin, từ trước đến nay tình huống này chưa từng xảy ra ——”
Còn chưa dứt câu, Tinh Ba vừa kết thúc cuộc trò chuyện qua thiết bị liên lạc 3D từ trên lầu bước xuống, nghiêm túc nói: “Quốc vương bệ hạ có mệnh lệnh mới.”
Claflin thứ XIII vẫn còn rất uy nghiêm, mặc dù chỉ là truyền lời, nhưng đại sảnh đang ồn ào huyên náo cũng lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, im lặng hành lễ.
Tinh Ba nói: “Cơ thể của vương tử điện hạ hình như đã xảy ra một sự biến động vi diệu. Máy so khớp gien của Claflin một lần nữa tiến hành ghép gien của ngài ấy và vị giống cái nhân loại kia, phát hiện vị giống cái nhân loại kia có khả năng đến 99% đã trở thành người định mệnh của ngài ấy.”
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau, đại sảnh nhất thời yên lặng như tờ.
“Trở thành?” Hạm trường hoang mang không hiểu: “Là có ý gì?”
“Ta cũng không biết.” Tinh Ba mặt không cảm xúc nhún vai, “Ta cũng vừa mới biết tin từ quốc vương bệ hạ.”
“Vậy mệnh lệnh mới nhất của phụ vương ta là?” Marites chú ý đến điểm này hơn.
Vẻ mặt của Tinh Ba có chút kỳ lạ: “Hủy bỏ tất cả các hành động cản trở điện hạ và vị giống cái nhân loại kia, đổi thành xúc tiến. Nói cách khác chính là, chúng ta phải nghĩ mọi cách để giúp vương tử điện hạ cưới được vương tử phi.”
*
“Thần kỳ nhỉ! Tại sao lại như vậy?” Nhân viên tiến hành so sánh gien khe khẽ rỉ tai nhau.
Cánh cửa bằng kim loại quý hiếm tự động mở ra, Claflin thứ XIII chống quải trượng, cùng một vị bộ trưởng bước vào, đám nhân viên vây quanh cột ánh sáng đang nhỏ to tán gẫu lập tức im bặt.
“Nhắc lại cho ta nghe những lời ngươi vừa nói.” Claflin thứ XIII cau mày nói.
Bộ trưởng lập tức giải tán tất cả nhân viên, từ giữa cột sáng điều chuyển đến một phần phim tài liệu.
Sau đó, ông ta chỉ vào một bóng người đang cắm đầu vào đỉnh núi Himalaya, và nói: “Trên thực tế, lần đầu tiên điện hạ vô thức phát sốt có lẽ là sáu tháng trước ở trên Trái đất.”
Giữa cột sáng xuất hiện một giống cái nhân loại đang trong tình trạng hôn mê do cảm mạo phát sốt, gắt gao nắm chặt bàn tay của Tiểu Phó bên mép giường. Phó Tuyết Thâm vô cùng kinh ngạc, sắc mặt ửng đỏ, đồng tử đột nhiên biến thành màu lam sẫm.
“Vậy tại sao sau này lại không kiểm tra phát hiện được?” Claflin thứ XIII nghiêm khắc hỏi.
Bộ trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thần nghĩ là bởi vì lúc đó điện hạ chưa hoàn thành nghi lễ trưởng thành, hình thái vẫn chưa hoàn chỉnh, huyết thống cũng xuất hiện một mức độ ‘tụt hạng’ nhất định, không chỉ mất đi gần hết năng lực, màu mắt cũng biến thành màu xanh xám phổ thông của hoàng tộc, cộng thêm lần phát sốt đầu tiên của ngài ấy cũng không được hoàn chỉnh, mà chỉ là một dấu hiệu, rồi nhanh chóng được ngài ấy áp chế, vì thế mà sau này trong lúc làm kiểm tra cho ngài ấy không thể phát hiện được.”
Thấy Claflin chau mày không nói gì, bộ trưởng tiếp tục kéo lại mốc thời gian trên cột sáng: “Đây hẳn là dấu hiệu phát sốt lần thứ hai của điện hạ.”
Claflin thứ XIII thấy trên màn hình cậu con trai út của mình đang ngồi xổm bên mép giường của giống cái Trái đất kia, nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi mà ông không khỏi chướng mắt: “Lát nữa xóa hết những hình ảnh của lão Cửu ở Trái đất đi, thực sự quá mất mặt.”
Bộ trưởng nghĩ thầm trong bụng, loại chuyện sợ vợ này đâu phải điện hạ là người đầu tiên, mà ngài mới là người tiên phong ấy chứ.
Nhưng ngoài mặt bộ trưởng vẫn cả nể cung kính, vội vàng nói: “Vâng!”
“Bất kể thế nào thì,” Bộ trưởng nói, “Bệ hạ, tình huống hiện tại vẫn rất có lợi cho hoàng tộc của chúng ta. Lúc trước đảng cầm quyền sở dĩ buộc tội vương tử điện hạ, không những chỉ vì ngài ấy không tìm được người định mệnh, mà chẳng phải ngài ấy còn yêu một vị giống cái Trái đất hèn mọn sao? ‘Đoản mệnh không được phép trở thành hoàng trừ’, đám người đó đã nói như vậy, nhưng hiện tại người định mệnh của vương tử điện hạ đã được xác nhận là vị giống cái Trái đất kia, điều này cho thấy điện hạ rất có tầm nhìn xa trông rộng, đám người đó còn có thể nói gì nữa?”
“Vấn đề là, vị giống cái nhỏ bé đó không thích lão Cửu.” Sắc mặt Claflin thứ XIII có chút khó coi, giống như chó nhà mình nuôi ra ngoài không được yêu thích, bị người khác trả về nơi sản xuất vậy.
Ông trầm giọng nói: “Viên pha lê chưa từng sáng lên dù chỉ một lần.”
Bộ trưởng gãi gãi cằm, đưa ra ý tưởng cho Claflin thứ XIII: “Gần đây thần có nghiên cứu về văn hóa của Trái đất, có học được một cụm từ, ‘cường thủ hào đoạt’.”
Claflin thứ XIII: “? Là sao?”
“Chi bằng, chúng ta giúp ngài ấy một tay? Cũng không thể để cho Cửu vương tử ngây thơ, đơn thân độc mã trên con đường đi tìm tình yêu được đúng không?”
*
Cả một đêm Phó Tuyết Thâm vẫn chưa trở về, ban đầu anh lao mình vào tuyết, cố gắng để cho dục vọng mãnh liệt trong đầu rút đi, nhưng ngay cả khi tỉnh táo, sự nóng rực như thiêu như đốt trong cơ thể anh vẫn không thể giảm bớt.
Sau đó thật sự hết cách, anh đành phải đào một cái hố rồi chôn người vào trong đó.
Lần phát sốt này là giai đoạn phát sốt chính thức sau khi trưởng thành của anh, với thân phận là một loài trứng, khi giai đoạn phát sốt đến nhânh chóng và mãnh liệt, Phó Tuyết Thâm cả đêm mất ngủ, nằm giữa sông băng với sự xấu hổ thẹn thùng, chỉ sợ khi trở về sẽ bị Minh Khinh Khinh dùng ánh mắt xem thường nhìn anh.
Về phía Minh Khinh Khinh, hôm sau, trời còn chưa sáng cửa nhà đã bị gõ, nhìn qua mắt mèo thấy Râu Quai Nón, Minh Khinh Khinh do dự mở cửa ra, hỏi: “Tiểu Phó đâu?”
Giọng nói của cô vẫn còn ngái ngủ.
Hạm trưởng vỗ tay, đám người mặc quân phục màu xanh lục phía sau lưng ông ấy lập tức nối đuôi nhau bước vào.
Cứ hai người một cùng bưng một cái rương.
Bọn họ đồng thời đặt cái rương xuống, phòng khách lầu một lập tức bị nhét đầy.
Minh Khinh Khinh mặc bộ đồ ngủ đứng ở giữa, trong nháy mắt hoài nghi mình đã đi nhầm một bộ phim viễn tưởng phương Tây nào đó.
Tinh Ba bước vào cuối cùng, phất tay lên, ngay sau đó bốn năm chục cái rương cùng nhau mở ra, toàn bộ phòng khách đột nhiên tràn ngập ánh sáng vàng.
Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn một vòng, không liếc không biết, cái liếc mắt này khiến cô giật nảy mình, toàn bộ các rương đều là châu báu —— đúng vậy, màu đỏ tươi của san hô, màu xanh ngọc bích của ngọc bội, màu trắng sạch sẽ của ngọc trai, vàng, bạc, đồ vật chất đầy trong bốn năm chục cái rương sáng lấp lánh bling bling, giống như một nơi chứa kho báu của Long tộc vậy. Quy đổi ra đồng nhân dân tệ... không thể tính được, tóm lại là chắc chắn vượt xa tài sản hai ba trăm triệu của Minh Khinh Khinh hiện tại.
Mặt trời bên ngoài cũng không chói sáng bằng những bảo vật chất đầy đại sảnh này.
Tiểu Chu đúng lúc lái xe đến đón Minh Khinh Khinh, từ bãi cỏ thấy cửa huyền quan đang mở, trong nhà thấp thoáng có vài bóng người đàn ông cao lớn thì không khỏi sửng sốt, lật đật chạy vào.
Nhưng còn chưa kịp chạy vào thì đã thấy bốn năm chục người mặc quân phục màu xanh lục đồng loạt quỳ một gối trước mặt Minh Khinh Khinh, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm cung kính.
“Cung nghênh vương tử phi điện hạ!”
Bao gồm cả hạm trưởng và Tinh Ba cũng hành lễ với Minh Khinh Khinh, dùng giọng điệu thấy chết không sờn nói: “Xin thứ lỗi cho thần lúc trước đã mạo phạm ngài! Ngài có thể tự quyết định hình phạt!”