Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 117



"Nửa con cua còn không nhét đầy miệng của ngươi sao?" Lâu Xuân Vũ thấp giọng uy hϊếp Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử mô phỏng động tác dùng khóa kéo đem miệng kéo lại.

Ăn uống no đủ, thẻ phòng liền phát huy công dụng.

Tân lang tân nương mang theo một đội nhân mã tiễn khách nhân, khi Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đi ngang qua bọn họ, tân lang gọi một tiếng tỷ tỷ.

Lâu Xuân Vũ gật đầu với hắn, nhìn đến âu phục của hắn vướn một cánh hoa, vẫn là kìm lại động tác thay hắn phủi xuống, bắt đầu từ hôm nay đệ đệ đã có người thay hắn sửa sang lại quần áo, làm tỷ tỷ, nơi có thể giúp đỡ đệ đệ, cũng tuyệt đối không phải ở điểm này.

Lúc này Lâu Xuân Vũ có chút rõ ràng, nàng trước kia cùng đệ đệ quan hệ quá thân thiết, đời này quan hệ lại quá xa lánh, kỳ thật nàng cùng gia đình, thiếu chính là khoảng cách an toàn, nàng muốn khách khách khí khí nói chuyện với nhau, nàng liền muốn có một gia đình tồn tại, lại không cho phép gia đình cùng người nhà tổn thương đến mình, nàng muốn bản thân đủ kiên cường, cũng muốn chủ động nắm giữ khoảng cách cùng người nhà.


Nàng cùng đệ tức phụ nhìn nhau mỉm cười, đưa lên lời chúc phúc.

Tống Tây Tử đối với đệ đệ của Lâu Xuân Vũ lộ ra mỉm cười thân thiết, dù sao cũng là đệ đệ của Lâu Xuân Vũ, nàng nghĩ, sau này sẽ có nhiều cơ hội nhở vả, quan hệ khẳng định là phải tốt một chút.

"Tỷ tỷ ngươi cũng khổ cực, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt." Lâu Xuân Vọng nói với Lâu Xuân Vũ.

"Cố gắng lên." Tống Tây Tử cũng xem như mình như là tỷ tỷ của Lâu Xuân Vọng, cùng nói ra lời cổ vũ.

Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử cầm lấy thẻ phòng, lên thang máy, tìm đến gian phòng trên lầu khách sạn.

Bởi vì là phòng tặng cho tân hôn, trên giường còn bày một bó hoa hồng, đương nhiên không có hoành tráng như phòng tuần trăng mật, nhưng mà khi thấy bó hoa kia đặt ở trên giường, khiến cho trong không khí tăng thêm một vòng mập mờ.


Bên giường đặt xô đá cùng Champagne, khách sạn tặng socola cho tân nhân cùng bằng hữu của tân nhân, Socola đặt trên bàn thủy tinh xinh đẹp, Lâu Xuân Vũ cầm lấy một viên, mang theo vài phần do dự mà ăn vào, phát hiện ăn rất ngon.

Tống Tây Tử hỏi: "Muốn đi tắm hay không?"

"Được." Lâu Xuân Vũ đáp lại một tiếng, sau đó liền nghe Tống Tây Tử rửa bồn tắm lớn, chỉ một lát lại thấy Tống Tây Tử đi ra, nói: "Bảo bối, bồn tắm cũng đủ lớn, có thể vừa hai người chúng ta, có muốn cùng tắm hay không?"

"Đã trễ như vậy rồi sao?"

"Không không không, ngươi chỉ cần nằm hưởng thụ, không cần xuất lực, ta sẽ dùng hai tay linh hoạt, kỹ xảo cao siêu của ta, toàn bộ sử dụng trên thân thể của ngươi, làm cho áp lực của ngươi có thể chậm rãi vơi đi, tâm tình thả lỏng, đêm nay có thể hảo hảo ngủ một cảm giấc..."


Tống Tây Tử kéo lấy Lâu Xuân Vũ đi vào phòng tắm, Lâu Xuân Vũ không có cách nào nhìn thẳng vào bồn tắm cực lớn, dở khóc dở cười nói: "Ta thật rất mệt."

"Nói là để cho ngươi dễ chịu a." Tống Tây Tử đã động thủ cởi bỏ nút áo của nàng.

Trong làn nước nóng ấm áp, chỉ có một mình Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử còn đặc biệt lấy đến một cái ghế ngồi ở cạnh bồn tắm, nàng xoay ống tay áo, giống như lời nàng nói, ngón tay của nàng thon dài linh hoạt lại hữu lực, nàng nắm lấy bờ vai Lâu Xuân Vũ, từ bờ vai đến cổ, lại đến sau ót, ấn xuống mỗi một chỗ, làm cho Lâu Xuân Vũ đau đến nhíu mày, lại thoải mái mà tê cả da đầu.

"Nhẹ một chút, nơi này liền hỏng rồi." Khi xoa bóp tới bờ vai, người kiên cường hơn nữa đều muốn khuất phục.

"Vậy liền đúng rồi, bất thông tắc thông, thông tắc bất thông*. Khách nhân a, ngươi đối với kỹ thuật của ta có hài lòng không, có muốn hay không đăng ký một tấm thẻ hội viên, chúng ta bây giờ có hoạt động a, mười lần sẽ được tặng một dịch vụ đặc biệt."
(*Một trong 3 nguyên tắc châm cứu điều trị đau)

"Dịch vụ đặc biệt gì?"

"Cái này không thể nói ở đây, chỉ có thể âm thầm nói với khách VIP."

"Vậy ngươi nói một chút xem, ta có thể cân nhắc làm khách VIP của ngươi."

Tống Tây Tử dán bên tai Lâu Xuân Vũ, cúi đầu xuống bên tai nàng, mềm mại, lại có chút tận lực phô bày ra thanh âm của mình, nói với Lâu Xuân Vũ dịch vụ đặc biệt này có bao nhiêu đặc biệt, có bao nhiêu không thể để người khác biết được.

Dù sao chính là rất quá phận, phi thường quá phận.

Lâu Xuân Vũ suýt chút nữa đã vùi mặt vào trong nước.

Này khiến cho Tống Tây Tử ngửa đầu cười to.

"Bảo bối, chúng ta có thể nói một chút về biểu hiện của ngươi ngày hôm nay." Tống Tây Tử từ xoa bóp, đổi thành vuốt ve.

Khi Lâu Xuân Vũ ở trong nước ôm lấy bản thân, phần lưng gầy yếu, xương bướm có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lâu Xuân Vũ thấp thỏm không yên hỏi: "Ta làm không đúng sao?"

"Không có a, ta nói có thể cho ngươi 90 điểm, bởi vì cho 100 điểm là sợ ngươi kiêu ngạo." Tống Tây Tử ở sau lưng nàng viết xuống số 90, chạm đến điểm nhột của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ đem bản thân ôm thành một đoàn, ở trong nước đổi một nơi khác, cách xa người kia.

Tống Tây Tử chậm rãi cởi xuống y phục của mình, cũng đi hưởng thụ làn nước ấm áp này.

Buổi tối, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi liền ngủ rất ngon, một giấc đến hừng đông,

Thậm chí nửa giờ sau khi Tống Tây Tử tỉnh lại, Lâu Xuân Vũ mới chậm rãi tỉnh lại, trên chiếc giường rộng hai mét lăn lộn một vòng, nhìn trong phòng vẫn còn tối, cho rằng còn chưa tới giờ, lại co mình trở trong chăn về mềm mại.

"Đệ đệ của ngươi gọi điện thoại tới, ta gọi ngươi hai lần ngươi đều không có tỉnh, cho nên ta liền tự tiện nghe điện thoại của ngươi." Tống Tây Tử cầm điện thoại tới, sau đó đặt ở bên cạnh Lâu Xuân Vũ, ở trên mặt nàng hạ xuống thật nhiều những nụ hôn, từ đôi má đến bờ vai.
"Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói 'a thật kỳ quái ta gọi nhầm, thật xin lỗi'."

"Ha ha ha... Hắn có phải là ngốc hay không a?" Lâu Xuân Vũ kìm lòng không được mà cười to.

"Sau đó ta vội nói, ngươi không có gọi nhầm, tỷ tỷ của ngươi còn đang ngủ, ta thay nàng nghe máy, có chuyện gì nói với ta cũng được, ngươi có trách ta hay không?"

"Sẽ không, vốn chính là như vậy, nói với ngươi và nói với ta là giống nhau, chỉ là đệ đệ của ta có nghe ra được gì hay không?"

"Hắn nói như vậy a, chính là bọn họ xem lầm vé máy bay tuần trăng mật, vốn cho rằng ngày kia mới xuất phát, kết quả nhìn lại, là hôm nay, khách sạn tặng gian phòng 2 ngày, không thể lãng phí, hỏi ngươi có muốn hay không."

"Ngươi trả lời thế nào?"

"Ta nói, cái này a, ta muốn cùng tỷ tỷ của ngươi thương lượng một chút. Cho nên, ta ở bên cạnh chờ tỷ tỷ của ngươi thức dậy, nhưng mà không ngờ vị tỷ tỷ này siêu cấp có thể ngủ, ngủ a ngủ a, biến thành một thụy mỹ nhân, ta ở bên cạnh nàng nhìn nàng rất lâu rất lâu, ta còn quay lại thanh âm nàng ngáy to..."
Lâu Xuân Vũ vừa nghe đến chữ này, lập tức có phản ứng, nàng cầm lấy chăn ngồi dậy, trong cùng một lúc, Tống Tây Tử trở mình, từ bên kia giường vững vàng đáp xuống đất, sau đó chạy về phía WC.

Lâu Xuân Vũ không để ý trên người mình lúc này không có cái gì, đuổi theo Tống Tây Tử, "Ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi quay lại thật sao?"

"Quay lại rồi, khi ngươi ngáy to thật khả ái, ngươi miệng có chút mở ra, ngáy to cái mũi còn có thể cau lại đến."

"Không được, ngươi nhất định phải xoa đi."

Hai người một đường truy đánh, cuối cùng lại trở về trên giường.

Lâu Xuân Vũ cướp được điện thoại của Tống Tây Tử, buộc nàng mở khóa, sau đó ở bên trong album ảnh tìm video của mình.

Tống Tây Tử thấy đã không còn hy vọng, liền ở trên giường lớn giãn lưng ra, "Bữa sáng còn cách một tiếng đồng hồ, ngươi muốn đi ăn không?"
Lâu Xuân Vũ xem điện thoại của Tống Tây Tử, "Ngươi quay thật nhiều!!" Không nhìn không gấp, vừa nhìn liền tức chết, ngủ một chút liền quay rất nhiều rất nhiều, clip quay nàng ngáy vào buổi sáng còn được chia thành thật nhiều bản sao.

Xóa. Lâu Xuân Vũ điểm mở, nhìn thấy Tống Tây Tử đang selfie bằng điện thoại của mình, tự nhìn vào màn hình, được bao vây trong chiếc gối đầu to lớn mềm mại, màn ảnh chuyển động, Tống Tây Tử xuất hiện ở trong màn ảnh, "Heo nhỏ mau tỉnh lại, heo nhỏ thức dậy sớm liền có điểm tâm ăn." Tống Tây Tử nói khẽ với Lâu Xuân Vũ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lời nói mang theo một chút vui cười.

"Vậy làm sao bây giờ, còn không tỉnh, con heo con này thật vô dụng rồi, chỉ có thể vứt bỏ." Trong màn ảnh Tống Tây Tử cúi đầu hôn đến mấy lần trên mặt Lâu Xuân Vũ.
Sau khi Lâu Xuân Vũ xem xong, nói: "Ngươi làm sao có thể làm như vậy, cũng không bận tâm đến dầu trên mũi của ta." Nàng vội vàng đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa mặt.

Mà video nói muốn xóa bỏ kia, vẫn không có xóa bỏ, liền lưu lại trên màn hình.

Tống Tây Tử mỉm cười thu hồi điện thoại, nói: "Cho ngươi mười phút, chúng ta đi xuống ăn điểm tâm. Sau đó đi đến quầy tiếp tân đăng ký một chút, vài ngày tiếp theo, chúng ta ở cố hương của ngươi vui chơi một tuần."

Lâu Xuân Vũ mang theo gương mặt đầy bọt đi ra, "Ngươi không về đi làm, lão bản của ngươi không ý kiến?"

"Ta cùng hắn xin nghỉ phép a, lời ngươi vừa nói ra liền làm chua xót lòng người lao động, nếu như ta là lão bản, ta muốn không đi làm liền không đi làm, ta muốn khai trừ ai liền khai trừ người đó, ta hôm nay mất hứng, liền nhắm mắt lại, điểm đến một người liền khai trừ hắn."
Lâu Xuân Vũ hừ một tiếng, "Ngươi có bản lĩnh liền làm một chút thử xem."

"Ta nói đùa nha. Chờ ta ba mươi lăm tuổi, ta tích lũy đủ tiền rồi, liền thống thống khoái khoái từ chức. Ta mang ngươi đi xem qua phong cảnh đẹp nhất, ta cùng người hai ngươi, không có người khác."

Lâu Xuân Vũ dựa vào cửa, hỏi: "Loại cuộc sống đó không phải là người bình thường có thể trải qua, ta không dám tưởng tượng."

"Ngươi nói lời này không chột dạ sao? Ngươi suy nghĩ một chút thu nhập hàng tháng của ngươi bây giờ a, ta cũng đang cố gắng, ngươi cũng nỗ lực, ta sau này muốn đầu tư, đầu tư cổ phiếu, hoặc là phát triển những thứ khác, không cần đem chính mình trói buộc trên một cương vị, mục tiêu của ta là như vậy, ta sau này làm việc ở nhà, còn ngươi, ngươi đem công ty của ngươi khuếch đại, ngươi chịu trách nhiệm nuôi dưỡng ta, yếu cầu của ta rất thấp, mỗi ngày cho ta cơm ăn, sau đó cho ta rất nhiều rất nhiều tình yêu."
Lâu Xuân Vũ rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra, nhào đến bên cạnh Tống Tây Tử.

Thời đại học đã từng tới cố hương của Lâu Xuân Vũ, khi đó Tống Tây Tử mang theo tâm tình tò mò mà đến, thời gian không đủ, cũng không có cơ hội để đi nhiều, lần này không giống, các nàng có xe, hai người đều có thể lái xe, cho nên có thể đi đến những nơi rất xa, Lâu Xuân Vũ rời khỏi cố hương nhiều năm, khi trở về, có một loại tâm tình không dám tiến gần.

Trước khi trọng sinh phần lớn thời gian của nàng, đều là sinh hoạt ở nơi đây, ở thành phố này xem mắt kết hôn sinh hài tử, cho đến chết đi.

Khi đó nàng là một phần của thành phố này, hiện tại nàng là một khách nhân, khi nàng nhìn thành phố này, thành phố này cũng là đang nhìn nàng, đây hết thảy làm cho nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mà thành phố này, đối với nàng phô bày ra một mặt xinh đẹp nhất của bản thân, ngày hôm sau, Lâu Xuân Vũ liền bắt đầu xuất hiện những khẩu âm quen thuộc từ nhỏ của nàng.

Tống Tây Tử không có vấn đề gì khi giao tiếp với phương ngữ của nàng, lại bắt đầu ông nói gà bà nói vịt mà đối thoại với nhau.

"Đi bờ biển a." Lâu Xuân Vũ nói với Tống Tây Tử.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: Ngươi nói cái gì, ngươi nói ngươi không muốn đi làm?

Tống Tây Tử: Đúng vậy a, ta nghĩ sau này làm đầu tư cổ phiếu a, nếu không được ta liền làm đầu tư a.

Lâu Xuân Vũ: Chúng ta chia tay a.

Tống Tây Tử: Vì cái gì?!!!

Lâu Xuân Vũ: Ta thích chính là một Tống Tây Tử ngồi trong phòng làm việc mặc âu phục vừa người, một Tống Tây Tử lạnh lùng xinh đẹp cao quý xem như tinh anh trong xã hội.
Tống Tây Tử:??