Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 36



-- quấy rầy, xin hỏi ngươi bây giờ ở trong phòng sao?

Nhận được tin nhắn của Lâu Xuân Vũ, phản ứng đầu tiên của Tống Tây Tử chính là cảm thấy kỳ lạ.

Mỗi ngày điện thoại Tống Tây Tử không ngừng hoạt động, trong những người liên lạc với nàng, tần suất của Lâu Xuân Vũ là thấp nhất.

Nàng thuận tiện nhìn lướt qua những tin nhắn cùng Lâu Xuân Vũ lúc trước, đều là nói chuyện công tác và học tập.

-- hiện tại ở phòng ngủ. Ngươi tìm ta có chuyện gì?

-- một chút ta xuống tìm ngươi, đến tặng quà cho ngươi.

Tặng quà? Lâu Xuân Vũ tặng quà cho nàng? Nói thật, Tống Tây Tử chính là có chút mong đợi.

Qua không đến ba phút, Lâu Xuân Vũ xuất hiện ở cửa phòng 301, nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, cánh cửa không có động tĩnh, nàng lại dùng sức, so với vừa rồi tăng thêm một chút sức lực, cánh cửa cọt kẹt mở ra, Tống Tây Tử mặc đồ ngủ đứng ở cửa ra vào, trên chân người kia còn mang một đôi dép lê lông nhung, mà từ góc độ của Lâu Xuân Vũ có thể đem trong phòng đưa vào trong tầm mắt, nhìn thấy những người khác trong phòng đều đã nằm trong chăn rồi, mà vị trí của Tống Tây Tử cũng đã chuẩn bị xong giường.


Lâu Xuân Vũ nhận ra rằng sự xuất hiện đột ngột của mình hẳn là đã quấy rầy Tống Tây Tử.

Nàng liền nghĩ nhanh chóng đưa đồ cho Tống Tây Tử, sau đó lập tức trở về.

"Đây là sản phẩm mới nhãn hàng đưa tới để ăn thử, bởi vì là lưỡi vịt vị cay, ta liền nghĩ tặng cho ngươi ăn thử."

"Ah, lưỡi vịt vị cay. Cái này thật cay, ta có thể nhìn thấy cả trái ớt trên đó." Tống Tây Tử tiếp nhận, lại là thương hiệu của nhà Tề Nhã Nhã, sau khi nàng từ chỗ của Lâu Xuân Vũ mua về còn hỏi các bằng hữu bên này, bọn họ nói thương hiệu này chỉ có thể tìm được ở bản địa Ôn Châu, người địa phương biết rõ đây là thương hiệu có chút danh khí. Lão bản không bận tâm chuyện mở rộng thương hiệu, ở những nơi khác vốn là muốn mua cũng không được.

Lúc trước mỗi lần Tề Nhã Nhã đến 301 đều sẽ mang một ít lễ vật tới đây, trong đó có lưỡi vịt của nhà nàng, Tề Nhã Nhã thậm chí còn chuẩn bị làm một túi quà lớn đồ ăn vặt để tặng cho Tống Tây Tử, chỉ là Tống Tây Tử không muốn nhận. Tống Tây Tử cảm thấy khi đó Tề Nhã Nhã đối tốt với nàng, đã vượt qua khỏi khoảng cách bằng hữu có thể có, Tống Tây Tử không muốn nhận những lễ vật vượt quá mức bằng hữu.


Cho nên Tống Tây Tử lập tức gọi lại Tề Nhã Nhã, nói nàng không cần làm như vậy, mình là đảm đương không nổi.

Bởi vậy những người khác trong phòng còn từng tiếc hận, cảm thấy bỏ lỡ cơ hội được ăn không tốt như vậy. Dù sao lưỡi vịt cũng không rẻ, bình thường các nàng đều không nỡ ăn miếng lớn.

Từ sau khi Từ Tống Tây Tử cự tuyệt Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã cũng rất ít đến phòng của các nàng, hàng tồn còn lại trong phòng của các nàng không nhiều lắm, cuối cùng hàng tồn chính là phải ngậm trong miệng thật lâu mới dám ăn, nhưng mà cuối cùng vẫn là ăn đến không còn một mảnh.

Cho nên Tống Tây Tử mới dùng tiền mua hai túi trở về phòng mời mọi người ăn.

Kết quả gói quà ăn vặt phong phú của Tề Nhã Nhã chưa đến cửa phòng của nàng, nhưng túi lưỡi vịt cay của Lâu Xuân Vũ đã đến trước cửa 301.


"Cám ơn ngươi, nhìn qua có vẻ rất ngon, ta có một câu hỏi, ngươi sao lại muốn đưa lưỡi vịt cay cho ta." Tống Tây Tử đung đưa túi lưỡi vịt cay nhỏ nhỏ được xem như loại đồ ăn vặt xa xỉ trong tay, dựa vào khung cửa, tò mò mà hỏi Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ chớp mắt vài cái, nàng đưa là bởi vì nàng biết Tống Tây Tử rất thích ăn cay, lúc đó nhìn thấy những thứ đồ ăn cay, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới Tống Tây Tử chắc sẽ ưa thích.

"Ngươi không thích sao?" Không giống với suy nghĩ của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cho rằng sau khi Tống Tây Tử nhận được sẽ rất vui vẻ, mà không phải hỏi lại nàng tại sao lại đưa cho mình.

"Ta không thể ăn quá cay." Tống Tây Tử nói xong liền có chút hối hận, dù sao xem như bằng hữu, Lâu Xuân Vũ nhiệt tình đưa lễ vật cho mình như vậy, bản thân lại nói không thể ăn cay có phải hay không là có chút quá đáng?
Bất quá phản ứng của Lâu Xuân Vũ vượt ra khỏi dự đoán của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ lộ ra biểu tình khiếp sợ, chìm vào sự thất lạc rõ ràng, ánh mắt của nàng bối rối, tựa hồ xuyên qua mình mà nhìn đến người ở phía sau.

Tống Tây Tử nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, không có ai a.

Ah, không cần dọa nàng.

Mà lúc này Lâu Xuân Vũ ý thức được mình thất lễ, nàng đem tâm tình phức tạp cùng những ý niệm trong đầu đều thu lại, nàng kéo ra một nụ cười nhạt, "Thật sự xin lỗi, lúc đó ta cũng không biết là nghĩ thế nào, là ta tự chủ trương rồi. Ta trước đó cũng không có hỏi một chút ngươi có thể ăn hay không cay, ta liền đổi một túi khác cho ngươi a."

Tống Tây Tử nghĩ nàng có phải hay không đã nói ra những lời không nên nói, đả kích hảo tâm của Lâu Xuân Vũ.
Nàng đem túi lưỡi vịt ôm ở trước ngực, nói: "Nếu như ngươi đã tặng cho ta, cũng không thể lấy lại a."

"Không phải, ta... Ta cũng không nói sẽ lấy lại. Ta nói là ta sẽ đổi một túi không cay cho ngươi." Lâu Xuân Vũ bị lời nói của Tống Tây Tử trấn an, nàng vẫn luôn biết rõ, Tống Tây Tử rất biết chiếu cố tâm tình của người khác, người kia chính là có bản lĩnh làm cho người ta trầm tĩnh lại.

"Không cần đổi, ta vừa vặn cũng muốn thử một chút những thứ mới mẻ, ngươi yên tâm ta sẽ hảo hảo ăn thử, ăn xong ta sẽ viết ra cảm nghĩ cho ngươi, coi như là quà đáp lễ, được không?" Tống Tây Tử hy vọng nàng bỏ qua những lời vừa rồi của mình.

Lâu Xuân Vũ yên lặng gật gật đầu, nàng cùng Tống Tây Tử phất tay, nói tái kiến, đi trở về phòng.

Trở về phòng, Tề Nhã Nhã hữu khí vô lực mà hỏi: "Như thế nào, Lâu Xuân Vũ tiểu bằng hữu, lễ vật của ngươi Tống Tây Tử đã tiếp nhận sao?"
"Ân, nàng đã tiếp nhận." Mà Lâu Xuân Vũ cũng không có bao nhiêu cao hứng, nàng nghĩ chính là bản thân quả nhiên đã nghĩ sai rồi, nàng cho rằng nàng quen biết Tống Tây Tử sau khi trưởng thành, liền cho rằng trên thế giới này không có ai hiểu rõ Tống Tây Tử hơn nàng, là nàng đem những suy nghĩ của mình xem như lẽ đương nhiên.

Tống Tây Tử lúc này, là Tống Tây Tử mà nàng không biết, bản thân, là Lâu Xuân Vũ mà Tống Tây Tử không biết.

Bởi vì Lâu Xuân Vũ đưa lưng về phía Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã chỉ thấy bóng lưng nàng cúi đầu suy nghĩ, không nhìn thấy nét cay đắng trên gương mặt nàng.

Nghĩ đến gói quà mà bản thân vĩnh viễn không có cơ hội tặng đi, nghĩ đến Lâu Xuân Vũ tùy tiện tặng một túi lưỡi vịt Tống Tây Tử ngược lại liền tiếp nhận, trong lòngTề Nhã Nhã thống khổ không có chỗ phát tiết, chỉ có thể ôm lấy gấu bông hung hăng chép miệng đập đầu lên.
"Ta muốn cùng Tống Tây Tử làm bằng hữu, muốn mỗi buổi trưa đến cửa phòng của nàng gọi bảo bối chúng ta cùng đến nhà ăn ăn cơm đi, sau khi tan lớp chúng ta tay nắm tay đi đến phố ẩm thực ăn đồ ăn vặt..." Tề Nhã Nhã tự dệt nên một tương lai tốt đẹp.

Những người khác trong phòng đều mong nàng đừng nói nữa, để nàng tôn trọng Tống Tây Tử một chút, loại này mộng đẹp này ai trở thành nhân vật chính đều sẽ không dễ chịu.

"Ta quá phận mà nghĩ một chút cũng không được sao." Tề Nhã Nhã không muốn sống, nàng nhấc chăn lên, vùi mình vào trong chăn.

Ở phòng 301, những người khác đều thấy được một màn kia, nhìn thấy lại là lưỡi vịt, có người tò mò hỏi: "Là Tề Nhã Nhã lầu trên đưa sao?"

"Không phải, là tiểu Lâu."

"Tiểu Lâu? Ai?" Vị đồng học đang nói chuyện kia nghiêm túc nghĩ lại, 401 có những ai a? Tề Nhã Nhã, Liêu Dật Vân kéo đàn Violon, Tạ Nhuế có nhà gần đây, còn có... Còn có một người hình như là họ Lâu.
Những người khác cũng là dựa vào gợi ý mới nhớ đến trên phòng lầu chính là có bốn người, không phải ba người.

"Nàng đang bán lưỡi vịt. Ta còn mua cho các ngươi thử qua, các ngươi quên rồi sao? Lúc trước ta giúp nàng nhiều lần, nàng tặng quà cho ta thì làm sao a."

"Nha nha nha nha, ta biết rồi, ta nghĩ ra rồi, ngươi nói đến ta liền nhớ ra, chính là người bày quầy bán hàng ở phiên chợ cuối tuần, thật bội phục nàng, nghĩ như thế nào lại bán cái này a."

Tống Tây Tử xé mở túi lưỡi vịt, lấy một túi nhỏ chia cho ba người khác trong phòng đang ngồi trên giường.

"Ăn đi. Ăn xong nhớ nhận xét một chút xem có ngon hay không." Chính nàng cũng xé một túi nhỏ.

Trong túi nilong trong suốt vẫn có thể nhìn thấy dấu vết đỏ tươi của ớt để lại theo hình dáng của lưỡi vịt.

Nạn nhân đầu tiên ngây thơ xé mở túi nilong, nuốt vào miếng đầu tiên, sau đó khiếp sợ đến nói không ra lời.
Tống Tây Tử nhíu mày, nàng nhẹ cắn một miếng, lập tức vị cay kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi của nàng, làm cho nàng toàn thân chấn động.

Lúc này nạn nhân thứ ba đã ăn nửa miếng vào trong miệng. Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nước mắt chảy ròng, từ trên giường leo xuống, rót nước uống.

"Có cay như vậy sao?...Cay quá..." Người cuối cùng cũng trở thành nạn nhận của lòng hiếu kỳ.

Tống Tây Tử bị vị cay nơi đầu lưỡi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà hít vào mấy hơi hở, "Đây cũng quá cay rồi a."

Còn có người so với nàng càng khoa trương hơn, vừa ăn vừa uống nước, còn nhịn không được mà nói: "Nhưng mà thơm quá, nếu như không phải ta không ăn cay được, ta nhất định sẽ rất thích ăn a."

Tống Tây Tử gởi nhắn tin cho Lâu Xuân Vũ -- rất cay, ăn xong uống nửa bình nước, quá kích thích rồi.

Lâu Xuân Vũ từng chữ từng câu đánh xuống tin nhắn -- thực xin lỗi, ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, là ta không tốt, ta không nghĩ ngươi không ăn cay được.
Tống Tây Tử xem tin nhắn, nhận ra một đặc điểm trong tính cách Lâu Xuân Vũ, rất nghiêm túc, cũng rất để trong lòng cảm nhận của người khác, nàng đánh xuống một đoạn tin nhắn -- không phải không phải, ngươi không cần nói xin lỗi. Đây là thử nghiệm mới mẻ không phải sao, ta cảm thấy rất hứng thú, tuy rằng cay tới cực điểm, nhưng mà ta vẫn là dừng không được.

-- thật sự cay như vậy sao?

Tống Tây Tử có chút nảy ra ý xấu mà nghĩ muốn nhìn thấy Lâu Xuân Vũ khóc khi ăn cái này -- ta ngày mai mang đến ngươi, ngươi thử một chút xem.

Lâu Xuân Vũ nhìn điện thoại trong tay, tâm tình bởi vì bởi vì vài tin nhắn này mà trở nên thoải mái hơn.

Một lần chán nản, là bởi vì Lâu Xuân Vũ đang giữ lấy Tống Tây Tử trong ký ức của nàng, đang tìm kiếm lấy hình bóng của Tống Tây Tử, cái từ này, chính là mò trăng đáy nước mà sách tiểu học nói đến. Nàng nhớ rõ điểm tốt của Tống Tây Tử, luôn là phiến diện, Tống Tây Tử đang từng chút trưởng thành, trở thành người mà nàng quen biết, không tốt sao?
Giờ phút này người ở trước mặt nàng, là Tống Tây Tử mà trong mộng nàng chưa từng gặp qua. Mà lúc trước nàng tham dự vào tương lai của người kia, mà bây giờ, lại tham dự vào quá khứ của người kia.

Lâu Xuân Vũ phát hiện, hỉ nộ ái ố của nàng luôn là bị Tống Tây Tử tác động, vì người kia mà vui vẻ, cũng vì người kia mà buồn chán.

Mà Tống Tây Tử không biết sự tồn tại của mình, khiến cho một người nghĩ đến đã nửa đêm không ngủ.

Ngày hôm sau nàng quả nhiên đem phần còn lại đến phòng học, vừa đến phòng học, liền đem túi lưỡi vịt đối với người phương Nam mà nói là cay đến cực điểm đưa đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, nàng không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy bộ dáng Lâu Xuân Vũ khi ăn nó, "Ngươi ăn thử xem."

"Ngươi nói rất cay, ta không dám ăn."

"Ngươi dám đưa lại không dám ăn, hảo, ta còn cho rằng đây là biểu hiện của tình đồng học, kết quả ngươi lại là đến đầu độc ta a."
Lâu Xuân Vũ không hy vọng Tống Tây Tử nghĩ nhiều như vậy, những lời trong lòng muốn giải thích, một câu đều không thể nói ra được, mà có nói ra cũng sẽ không ai tin, đặc biệt là Tống Tây Tử, nếu như có người nói cho nàng biết ngươi bây giờ không ăn được cay nhưng mà vài năm sau ngươi sẽ thích cay như mạng, Tống Tây Tử sẽ tin sao? Nói không chừng sẽ coi Lâu Xuân Vũ là người điên.

Lâu Xuân Vũ xé mở túi nilong, thả vào trong miệng, sau khi ăn một miếng nhỏ, nàng so với những người khác còn đỡ hơn một chút, vẫn rất bình tĩnh, không giống như bạn cùng phòng của Tống Tây Tử vừa uống nước vừa hít hà.

"Ngươi rõ ràng so với ta còn có thể ăn cay hơn." Tống Tây Tử kháng nghị, cho nên nàng có thể khẳng định Lâu Xuân Vũ là mượn danh tặng quà để xem kịch vui a.

"Ta chỉ là thường bị người ta đưa đi ăn cay, nàng ăn siêu cay." Người kia thích đưa nàng đi khám phá ẩm thực, hơn nữa ăn siêu cay, người kia vì chiếu cố nàng mà chọn nồi lẩu uyên ương, nàng lại vô tình luôn là nhận lấy phần cay về phía mình.
Tuy rằng biểu hiện của Lâu Xuân Vũ rất bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt của nàng bắt đầu đỏ lên, Tống Tây Tử còn cho rằng nàng là bị cay đến rồi, mở ra chai nước của mình, đưa cho nàng uống.

"Cám ơn, kỳ thật cũng tốt, ngươi nói không sai, ăn thật ngon." Đôi mắt Lâu Xuân Vũ đỏ lên một nửa là bởi vì cay, một nửa là nghĩ tới chuyện bi thương.

Tống Tây Tử lắc đầu, "Ngươi tốt nhất không nên nhập hàng này, dù sao nơi này người có thể ăn cay rất hữu hạn."

"Ta biết, là xưởng tặng miễn phí cho ta, ta cũng không biết tìm ai ăn thử, liền nghĩ đến ngươi. Thực xin lỗi..." Khi Lâu Xuân Vũ theo thói quen mà nói ba chữ thật xin lỗi kia, bị Tống Tây Tử đưa tay cắt ngang, "Ta không trách ngươi. Ngươi thả lỏng một chút, trên mặt ta không có viết ta mất hứng, càng không có viết ta cảm thấy Lâu Xuân Vũ đưa cho ta đồ vật này là không đúng, ngươi nhìn kỹ, ta thật cao hứng. Nhận được lễ vật là chuyện tốt, không có ai so đo nhiều như vậy." Tống Tây Tử nhớ tới một người họ hàng học tâm lý từng nói, tính cách thiếu tự tin có liên quan đến hoàn cảnh gia đình, nàng là bị chối bỏ bao nhiêu lần mới có thể đối với bản thân không tự tin như vậy.
Lâu Xuân Vũ nói một tiếng ân

Lâu Xuân Vũ đã ghi vào danh bạ những người muốn mua lưỡi vịt của nàng, tìm thời gian xem qua danh bạ, tổng cộng có bốn người, nàng gởi nhắn tin cho bọn hắn, nói lưỡi vịt đã đến, hỏi bọn họ có còn cần hay không, nếu như nu cần, có thể hẹn giao cùng một chỗ.

Trong số bốn người đã đặt hàng trước đó, một người nói từ bỏ, một người nói xin lỗi đã không còn muốn ăn nữa, còn có một người chưa hồi âm.

Chỉ có một người nói muốn, lập tức hẹn gặp ở nhà ăn, chờ đến khi Lâu Xuân Vũ muốn đi ra ngoài, người đó lại nhắn tin tới --- lấy cho ta ba túi.

Lâu Xuân Vũ đeo balo nhỏ trên lưng, mang theo hàng hoá đi đến nơi hẹn, đứng ở trước cửa nhà ăn như đã hẹn, Lâu Xuân Vũ cùng người đó giao lưu thông qua tin nhắn, sau khi nhận biết đặc thù của đối phương, đã gặp mặt.
Thì ra người đó chính là nam sinh cuối cùng vội vàng chạy tới muốn mua hàng. Lâu Xuân Vũ lấy lưỡi vịt ra, mà hắn từ trong túi lấy tiền ra, hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng.

"Cám ơn ngươi." Đếm tiền xong, Lâu Xuân Vũ hướng hắn cám ơn.

Nam sinh sờ đầu một cái, "Không cần cám ơn, bởi vì thật sự ăn rất ngon, hảo, tái kiến, bái bai."

"Nghe nói ngươi lại bán được hai túi?" Lâu Xuân Vũ vừa vào cửa, Liêu Dật Vân liền mở miệng hỏi nàng.

"Là ba túi. Sau đó hắn lại lấy thêm một túi."

"Lợi hại, Lâu đồng học, ngươi làm rất được a." Liêu Dật Vân xuất phát từ nội tâm mà khen Lâu Xuân Vũ."Ngươi bây giờ là tiểu phú bà trong phòng chúng ta rồi, có thể qua vài ngày nữa ngươi chính là phú bà trong ký túc xá, tiếp qua vài năm, một khoảng trời càng lớn đang chờ đợi ngươi."
"Ta chỉ muốn kiếm chút tiền sinh hoạt." Lâu Xuân Vũ không có bị sự thuận lợi trước mắt làm choáng váng đầu óc, nàng đã quen cẩn thận, cũng là trời sinh bi quan, nàng cảm giác mình có thể vững vàng mà tiếp tục đi tới, nàng đang có những điều tốt đẹp, nhưng mà nàng không dám nghĩ quá nhiều, tương lai không phải là điều mà lúc này nàng có thể tưởng tượng ra được.

"Dù sao vẫn chính là kiếm được tiền a, Lâu đồng học, ngươi kiếm được tiền, ngươi muốn làm gì?" Liêu Dật Vân đối với việc kinh doanh của Lâu Xuân Vũ, không có đố kỵ, chỉ có bội phục.

Nàng cùng Tề Nhã Nhã sống cùng phòng một trăm năm nữa, nàng cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đem lưỡi vịt của Tề Nhã Nhã đi bán, bản thân nàng không thiếu tiền, trong nhà cho nàng đi học đàn Violon, số tiền bỏ ra không phải là nhỏ, dĩ nhiên đối với nàng có kỳ vọng rất cao, cho nên nàng càng phải dùng thời gian vào chuyện học tập, về chuyện kiếm tiền bạc, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.
Đương nhiên tiền đề để nàng có thể an nhàn như vậy chính là sự ủng hộ của gia đình, mà Lâu Xuân Vũ dựa vào một mình bản thân để kiếm tiền sinh hoạt, phần vất vả kia, nàng quả thực không dám nghĩ đến, nàng thậm chí không thể tưởng tượng đến nếu tháng sau trong nhà không có chuyển tiền sinh hoạt vào trong tài khoản của nàng, nàng liền hoài nghi mình có khả năng sống không nổi nữa.

Lâu Xuân Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút, "Ta muốn đi mua chút quần áo." Kỳ thật ý định trong lòng nàng chính là muốn đi mua một bộ nội y thích hợp với mình. Có thể là bị lời nói của Tống Tây Tử làm ảnh hưởng tới, nàng muốn thay đổi bản thân, mà cơ hội này, có khả năng là bắt đầu từ nội y.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Độc giả: Nội y? Nội y! Nội y!!!
Lâu Xuân Vũ: Mua nội y mà thôi, lại không có cái gì!

Độc giả: Xin lỗi, chúng ta không ăn thịt đã lâu rồi, liền một từ nội y này đều đã vài năm không có nhìn thấy!

Trong mục Một đường đồng hành trên Thiên Nhai Tề Nhã Nhã đăng bài《 ta yêu mến đồng học ngự tỷ của ta》

Một người phản hồi duy nhất: Ngươi biết cái gì là ngự tỷ sao? Ngươi vốn không hiểu! Trở về làm bài tập của ngươi đi! Lại là một người đến viết tiểu thuyết. Chuyện gì xảy ra với xu hướng bây giờ vậy a, nhân vật chính mỗi cái đều là ngự tỷ, nhiều ngự tỷ như vậy nơi nào cũng không đi, liền chỉ đi đến bên cạnh các ngươi sao?

Tề Nhã Nhã: Ta từ bỏ cái hố này!