Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 53



Ngày hôm sau, trước khi xuất phát Tống Tây Tử gọi điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, nói với nàng dựa theo gợi ý trong tin nhắn, mình đã tìm được trạm xe, lúc này vẫn còn đang chờ xe buýt.

Lâu Xuân Vũ đã lên lớp được nửa buổi học, còn 20 phút nữa sẽ kết thúc buổi học liền nhận được cuộc điện thoại này, sau khi nàng chống lại sáu ánh mắt vì tò mò mà lòe lòe tỏa sáng, quay lưng lại, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Mà đệ tử của nàng lần đầu tiên thấy Lâu lão sư làm loại hành động lẩn tránh này, cũng liền thảo luận là ai gọi đến.

Có tiểu bằng hữu khẳng định nói chính là bạn trai gợi tới, bởi vì chỉ có bạn trai gọi điện thoại tới mới không muốn để người khác nghe được.

Thi Bình Bình lại khẳng định nói không phải, nàng nói Lâu lão sư khẳng định không có bạn trai, Lâu lão sư bình thường ngoại trừ học tập chính là học tập, làm sao có thời giờ nói yêu đương.


"Không có bạn trai, nhưng mà có thể là có nam hài tử ngưỡng mộ a."

"Cũng không phải, sẽ không, là các ngươi nghĩ quá nhiều. Tỷ tỷ của ta nói chuyện với bạn trai sẽ kiểu cách, Lâu lão sư đều không có kiểu cách."

Chờ đến khi Lâu Xuân Vũ trở lại phòng học, sáu đệ tử trong phòng học ngồi ngay ngắn chỉnh tề, chỉ là ánh mắt kia, liền để lộ khát vọng trong lòng các nàng, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào, bên tai tựa hồ còn có thể nghe được thanh âm hài tử ầm ĩ nói chuyện, thảo luận xem là ai gọi đến cho lão sư, có phải bạn trai hay không, tại sao phải tránh chúng ta để nghe điện thoại, có phải có bí mật hay không...

Lâu Xuân Vũ cầm sách lên, nói: "Nữ đồng học của ta nghỉ hè liền đến chỗ của ta bên này du lịch, nàng lên xe, gọi điện thoại cho ta. Chính là như vậy mà thôi."


"Thật sự chính là nữ đồng học sao?"

"Nhưng mà lão sư ngươi vì cái gì lại đỏ mặt?"

"Là bị các ngươi chọc tức a. Đọc sách, hôm nay bài tập đã giao đều phải trở về làm xong, nếu không ngày mai lão sư liền gọi điện thoại cho mẹ của các ngươi, nói cho gia trưởng biết các ngươi không lo học tập liền chỉ biết thảo luận những chuyện này, để cho gia trưởng đến phân xử." Lâu Xuân Vũ giả vờ nghiêm túc nói, nàng thật sự là không có biện pháp nào với những hài tử này.

Các tiểu bằng hữu mất hứng, "Lâu lão sư thật là xấu. Lâu lão sư, ngươi nói cho ta một chút a, ở đại học có thể nói yêu đương sao? Ngươi đã từng nói yêu đương sao? Ngươi thích nam hài tử như thế nào?"

"Đúng a đúng a."

"Ta là đến lên lớp cho các ngươi, không thể để các ngươi lãng phí thời gian vào những vấn đề này, các ngươi muốn biết đáp án của những vấn đề này là gì, liền nghĩ biện pháp tự mình thi đậu đại học, chờ đến khi học đại học, các ngươi liền sẽ biết." Hơn nữa đến đại học còn có thể sẽ thất vọng, bởi vì có thể đến rồi đại học cũng không có cơ hội để nói yêu đương.


Chỉ là sự ngây ngô của hài tử hòa tan sự khẩn trương của Lâu Xuân Vũ, nàng đem 20 phút cuối cùng thuận lợi giảng bài xong, ở thời điểm cuối cùng khi tan lớp, mọi người vây quanh Lâu Xuân Vũ muốn nghe chuyện ở đại học, đại học đối với bọn họ mà nói là một nơi xa xôi lạ lẫm lại tràn đầy cảm giác mới mẻ, bởi vì các nàng thông qua tiểu thuyết, phim truyền hình các loại đường lối mà biết đại khái bộ dáng của đại học, nhưng mà lại không biết tình huống chân thật bên trong, có người nói đại học là tháp ngà, có người nói là phòng thủy tinh, còn có người nói lên đại học chính là có thể trốn học, không cần làm bài tập, tìm đối tượng, còn có thể ra ngoài chơi, bất kể nói như thế nào, kia đều là giai đoạn mà hiện tại các nàng không có cách nào để lý giải.
Lâu Xuân Vũ nhìn những hài tử trước mắt này, nghĩ thầm hài tử bây giờ tại sao càng ngày càng trưởng thành sớm vậy, khi nàng học sơ trung liền sẽ không hỏi nhiều câu tại sao như vậy, cho dù là hiếu kỳ, cũng sẽ không thật sự mở miệng đến hỏi, bởi vì đối với đệ tử mà nói, học tập chính là quan trọng nhất, về phần tương lại, đó là một chặng đường rất dài sau này, nàng thậm chí ngay cả bản thân có thể vào đại học hay không đều rất lo lắng, bởi vì khi đó nàng liền biết rõ, nếu như thành tích của nàng không tốt, không thể dựa vào tự mình cố gắng mà thi đậu vào đại học, trong nhà liền sẽ từ bỏ nàng, mà không phải sẽ trợ giúp như đệ đệ, dùng rất nhiều tiền để đệ đệ vào đại học.

Đệ tử trước mắt vẫn là hài tử, hơn nữa là hạnh phúc hơn nàng, tương lai của các nàng kỳ thật rất đáng mong chờ.
Nàng liền dành một chút thời gian cùng với các nàng nói đến cuộc sống đại học của nàng, không nói đến những thứ ngổn ngang kia, liền nói đến khoảng thời gian tự học khi không có lão sư giám sát là như thế nào.

Các đệ tử nghe xong liền gợi lên hứng thú, Lâu Xuân Vũ xem thời gian, đã muộn, trước đây không lâu Tống Tây Tử nhắn tin tới nói đã lên xe, dự tính một ít thời gian, mình về nhà một chút không sai biệt lắm liền phải ra trạm xe đón Tống Tây Tử.

Dưới ánh mắt bất mãn của các đệ tử nàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Tống Tây Tử nhìn chằm chằm ra ngoài xe, sợ bỏ qua trạm điểm, lần này xe buýt thật sự là đi rất lâu rất lâu, xuất phát từ khu trung tâm, một đường đi qua các nút giao thông nối liền thành thị và nông thôn, chạy đến vùng ngoại thành, tiến vào vùng núi, dọc theo con đường núi quanh co mà bò qua một ngọn núi. Tống Tây Tử chăm chú mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi này là vùng nông thôn sông nước điển hình của Giang Nam, thôn trang dọc theo hai bên đường, xa xa liền có rừng trúc liên miên không dứt, dưới chân núi còn có nhà của người dân, có phòng ở thưa thớt lộn xộn ở trong núi.
Đã quen cuộc sống trong thành thị, đều là nhìn thấy nhà cao tầng cùng dòng người dòng xe cộ, cũng không có cơ hội đến những rừng xanh bạt ngàn, lúc này trong mắt Tống Tây Tử là tràn đầy một màu xanh biếc.

Tống Tây Tử thiếu chút nữa quên mất thời gian, nghe được tiếng loa thông báo là trạm đến mà Lâu Xuân Vũ đã nói, lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên muốn xuống xe.

Mà lúc này xe buýt không thấy có người đứng lên, liền đã từ từ khởi động, Tống Tây Tử vội nói: "Sư phụ, xin lỗi, ta xuống xe ở chỗ này."

"Lần sau chú ý một chút, nhớ rõ nhìn trạm đến, qua rồi đều không ngừng được a." Lái xe vẫn là dừng xe lại, mở cửa để cho nàng đi xuống.

Nàng ngắm nhìn bốn phía, nơi này là trạm đến mà Lâu Xuân Vũ nói, nhưng mà con đường nằm giữa hai ngọn núi, trạm ngừng này thoạt nhìn rất không thu hút, xung quanh không có công trình kiến trúc gì, cũng không có nhân yên*, chỉ có một bảng hiệu trạm xe đặt ở nơi này.
(*Có nghĩa là khói của gia đình, cũng được mượn rộng rãi để chỉ sự tồn tại của những hộ gia đình.)

Mà phía bên kia đường là một cánh đồng ruộng lúa, trong ruộng lúa có một dòng sông nhỏ song song cùng con đường, thậm chí còn có thể nhìn đến những cánh chim màu trắng tung bay trên nền trời, sau đó đáp xuống đồng cỏ lau bêb bờ sông.

Lâu Xuân Vũ từ đằng xa gọi tên Tống Tây Tử, kéo lấy sự chú ý của nàng.

Hôm nay trên thân Lâu Xuân Vũ cũng là Tshirt màu trắng, nhưng mà thay vào quần dài, Tống Tây Tử không khỏi nghĩ, trời nóng nực như vậy mặc quần dài không nóng sao?

"Phong cảnh ở chỗ của ngươi thật sự không tệ. Thoạt nhìn rất an tĩnh, còn có phong cảnh nông thôn, nếu như có thể trường kỳ ở đây hẳn là thật tốt, hít thở bầu không khí trong lành, ăn cơm tối xong có thể tản bộ ở bờ sông, không có ồn ào náo động như thành thị, cũng không có khói xe." Tống Tây Tử thậm chí có điểm hâm mộ cuộc sống ở nơi này.
Lâu Xuân Vũ nghe xong liền biết đây là tư duy của người thành thị, bởi vì đã quen ở thành phố lớn ồn ào náo động, cho nên cảm thấy cái gì ở nông thôn cũng tốt, càng không cần nói đến loại nông thôn ẩn mình trong núi sâu như thế này, chỉ thấy mặt tốt, đối với hết thảy mọi thứ đều tràn ngập tò mò cùng cảm giác mới mẻ, nhưng mà nếu như nàng đến ở đây một năm hoặc là càng lâu, khẳng định vẫn là sẽ chịu không nổi mà muốn trở về. Nông thôn không có giao thông tiện lợi như thành phố lớn, đi đâu đều bất tiện, muốn xem phim phải ngồi xe hơn một giờ đến khu trung tâm mới có thể xem được, không có chuỗi siêu thị lớn, mua đồ chỉ có thể đến quầy hàng ở đầu thôn.

Mà người ở nơi này đời đời đều ở nơi này, phong cảnh tươi đẹp đến đâu đều xem đến chán rồi, nào còn có cảm giác mới mẻ gì.
"Ngươi là người thành thị xuống nông thôn, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, để ngươi đến ở đây ngươi khẳng định không nguyện ý."

"Sao lại như vậy a, kỳ thật ba ba của ta liền đặc biệt muốn về nông thôn ở, muốn trước nhà có một mảnh sân nhỏ, lão nhân gia đối với thành phố lớn không còn cảm giác, liền muốn đi trồng rau, nếu như sân nhỏ đủ lớn, ông còn muốn đào một cái ao nuôi rùa đen." Tống Tây Tử nói đến sở thích của ba ba mình, cũng nhịn không được muốn cười một chút, một lão sư ưu tú, mỗi ngày lẩm bẩm muốn về nông thôn ở. Ba năm trước đây ông có nguyện vọng trồng rau, vừa đổi phòng ở mới, đặc biệt chọn lầu sáu, bởi vì phòng ở này có thêm gác xép và bình đài*, bình đài ông dành cho các loại hoa cỏ, ngoài ra còn có một cái ao đặc biệt, bên trong có cá cùng rùa đen, kết quả còn chưa hài lòng, nói phòng ở trong thành thị quá chật chội, sân thượng liền chỉ rộng như vậy, liền một cây dưa hấu cũng trồng không được. Ngoài việc lên lướp, trong trường học ông còn một mình khai thác một mảnh đất, trồng cà chua trông bắp, có đôi khi chiếu cố cây cối đều quên cả về nhà.
(*Là mặt phẳng thường nhổ cao hơn các khu vực lân cận; chẳng hạn như ban công của tòa nhà, giàn ngắm cảnh, sân thượng, giàn phơi, vv, hoặc là mái trên cùng hoặc phần của tầng dưới cùng của ngôi nhà nhô ra khỏi phòng để người ở thực hiện các hoạt động ngoài trời.)

Mẹ nàng đối với ông càng là có oán giận, nói ba ba của nàng là đầu óc không được bình thường, mỗi ngày chỉ nghĩ sau khi về hưu sẽ đi làm ruộng câu cá, các lão sư khác nghĩ sau khi về hưu chính là cầm bút lông viết thư pháp, chăm tôn tử, ba ba của nàng liền có sở thích không giống người khác.

Lâu Xuân Vũ nghe nàng nói đến chuyện trong nhà, nghe đến thật hứng thú.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đi qua một cây cầu nhỏ chật hẹp, đến trước cửa nhà Lâu Xuân Vũ.

Nhà của Lâu Xuân Vũ là nhà nông thôn tự xây điển hình, có sân nhỏ, nhưng mà không có thú vui cuộc sống gì, trong góc chỉ có một cái bồn hoa, trồng một ít hành lá cùng rau xanh.
Phòng ở là khi cha mẹ kết hôn xây nên, năm thứ hai chuyển vào ở, liền có Lâu Xuân Vũ, cho nên phòng ở này cùng tuổi tác của Lâu Xuân Vũ chênh lệch không nhiều. Mặt tường lốm đốm, vài năm trước đã đổi cửa sổ hợp kim nhôm, xa xa nhìn qua cửa sổ mới và phòng ở cũ là phi thường không đồng nhất.

Lâu Xuân Vũ sợ Tống Tây Tử cảm thấy ngôi nhà cũ nát này, nhưng mà Tống Tây Tử chỉ là nhìn đến một vài thứ linh tinh, ví dụ như một cây xương rồng trong một cái bồn rửa mặt bị hỏng đặt trên tường, cùng với câu đối xưa cũ do bí thư thôn viết được dán trên cánh cửa.

Vừa vào cửa nhà, Lâu mẹ liền nhiệt tình ra nghênh tiếp, thời khắc khi Tống Tây Tử vào cửa, Lâu mẹ liền biết đây là một cô nương từ nội thành.

"Là tiểu Tống sao, tiểu Tống mau vào nhà ngồi, trong nhà vừa dọn dẹp qua, ngươi cũng đừng ghét bỏ, Xuân Vũ, châm trà cho đồng học, ngẩn người làm gì. Tiểu Tống có muốn ăn dưa hấu hay không?" Lâu mẹ sợ chiêu đãi xảy ra vấn đề, cho nên tương đối khẩn trương.
Lâu Xuân Vũ thậm chí có thể nhìn đến Tống Tây Tử đang âm thầm cười trộm, nàng không chịu nổi sự nhiệt khí của Lâu mẹ, ngoan ngoan rót trà cho Tống Tây Tử.

Lâu mẹ có việc đi ra ngoài, hai người chuyển cái ghế ngồi dưới bóng cây ở ngoài phòng, Tống Tây Tử uống một ngụm trà Lâu Xuân Vũ vừa pha, nói: "Trà uống rất ngon."

"Ngươi uống trà, đừng nói chuyện."

Lần đầu tiên Tống Tây Tử nhìn đến Lâu Xuân Vũ như vậy, không khỏi nở nụ cười.

Giữa trưa Lâu Xuân Vũ lưu Tống Tây Tử ở lại nhà ăn cơm, Lâu mẹ biết đồng học của Lâu Xuân Vũ muốn tới, sáng sớm liền đi chợ mua thức ăn tươi mới, Lâu Xuân Vũ ở phòng bếp hỗ trợ rửa rau. Giữa trưa, Lâu Xuân Vọng không có ở đây, trong nhà liền chỉ có hai người, thêm Tống Tây Tử, ba người cùng nhau ăn cơm.

Trước đó Lâu Xuân Vũ đã nói với Lâu mẹ, không để bà gắp thức ăn cho Tống Tây Tử, tuy rằng khi đó Lâu mẹ nói thầm cái gì mà người từ nội thành chính là quá chú trọng, cũng không có gắp thức ăn cho Tống Tây Tử. Chỉ là luôn nói Tống Tây Tử ăn nhiều một chút, lấy cho nàng một chén cơm thật đầy.
Lúc ăn cơm, trời lại đổ xuống một trận mưa lớn, cơn mưa mùa hè tới nhanh, đi cũng rất nhanh, Lâu mẹ hỏi sắp xếp buổi chiều của Lâu Xuân Vũ, cũng không thể để cho khách nhân luôn ở nhà.

Lâu Xuân Vũ nói: "Con đã sắp xếp xong xuôi, con đưa nàng đến Thiên Đồng Tự một chút."

"Nàng thật vất vả tới nhà làm khách, con đưa nàng đi chùa miểu, chùa miểu có cái gì để xem a..." Nghe Lâu mẹ lại là bắt đầu phản đối, Lâu Xuân Vũ nói: "Mẹ hỏi xem nàng có thích chùa miểu hay không a."

Tống Tây Tử rất phối hợp mà gật gật đầu, yêu thích, phi thường yêu thích.

Trên đường đi, Tống Tây Tử thỉnh thoảng còn nghiêng mặt qua quan sát biểu tình của Lâu Xuân Vũ.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Lâu Xuân Vũ bị nàng nhìn đến toàn thân khó chịu.

"A, phong cảnh thật đẹp, không khí trong lành. Khiến cho người ta quên đi phiền não, trong lòng chỉ còn tràn đầy hạnh phúc."
Lâu Xuân Vũ bị nàng chọc cười, "Phía trước là đến rồi, ta đi mua vé."

Trước cổ tháp trang nghiêm túc mục nghìn năm, Lâu Xuân Vũ chỉ đứng ở cửa ra vào, không có đi vào đại điện, Tống Tây Tử thấy nàng đi tới cửa liền không tiến vào, cho rằng nàng có cái gì kiêng kị, nhịn không được mà hiếu kỳ: "Ngươi sao lại không đi vào, chẳng lẽ ngươi là Cơ Đốc giáo? Hay là có nguyên nhân gì khác?"

Lâu Xuân Vũ lắc đầu, "Ta không tiện đi vào, ta ở cửa ra vào chờ ngươi." Nàng sợ bị nhìn thấu, trong đại điện này đều là Bồ Tát La Hán, nàng chột dạ, trong thân thể của nàng cất giấu một linh hồn ba mươi tuổi, nàng sợ linh hồn của mình ở trước mặt Bồ Tát không còn chỗ ẩn thân.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Lâu Xuân Vũ: nếu không, tới chỗ này của ta mua một phòng nhỏ, sân vườn rộng, đào hố, nuôi dưỡng con rùa đen?
Tống Tây Tử: Ta nói nhiều như vậy, ngươi chú ý đến con rùa đen?

---- Tác giả có lời muốn nói:

Ta đã lớn tuổi rồi, ba mươi rồi, đại khái là bắt đầu từ năm trước, đặc biệt đặc biệt muốn về quê thuê phòng.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ta đã mua được phòng ở nội thành.

Vì mục tiêu này, ta đang cố gắng học lái xe, sau này lái xe đi nghỉ ngơi, thả lỏng bản thân, không phải sẽ rất rất rất rất vui sao.

Ta bình thường ở nhà kho ngồi một chút, nhìn nhân viên của ta làm việc.

Sau đó tâm tình không tốt liền đi đến một phòng ở ở quê, lưu lại vài gian phòng cho bằng hữu, để các bằng hữu đường xa đến nơi này của ta ở lại, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể gìn giữ sạch sẽ gọn gàng, trả đủ phí điện nước, vậy thì có thể ở lại.

Ở lại một năm hoặc lâu hơn, chúng ta tụ tập cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm nướng đồ ăn, đi du lịch bụi, đạp xe lên núi, không phải sẽ rất vui sao.
Hy vọng sẽ có một ngày như vậy a.