Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi

Chương 68



Sau nửa đêm, Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên đã quên mất ở đây còn có hai người khác, không coi ai ra gì mà dán mặt thì thầm nói chuyện, Trương Hâm uống rượu, mượn men say, bắt đầu đùa giỡn Ưng Nhạc Thiên, Ưng Nhạc Thiên da mặt mỏng, lại sợ bị người khác nhìn đến, luôn có chút mất tự nhiên, điều này làm cho Trương Hâm càng thêm không kiêng nể gì cả mà hạ thủ.

Tống Tây Tử đã sớm thành thói quen lão phu phu này hằng ngày dính lấy nhau, chỉ là nghĩ đến giữa bốn người còn có một Lâu Xuân Vũ không rõ ràng quan hệ giữa hai nam nhân này, lo lắng Lâu Xuân Vũ nhìn không được liền sợ hãi, còn muốn khuyên bọn họ thu liễm một chút, nhưng mà thông qua sự quan sát cẩn thận thần sắc của Lâu Xuân Vũ, phát hiện Lâu Xuân Vũ đối với biểu hiện của hai nam nhân chính là nhìn như không thấy, tình huống như vậy bình thường là có hai loại khả năng, một loại là thật sự không biết, một loại là đã nắm bắt được điểm mấu chốt, đã hiểu rõ mối quan hệ của hai người, cho nên không chút sợ hãi.


Tống Tây Tử hoài nghi Lâu Xuân Vũ là thuộc về vế sau.

Lúc này Tống Tây Tử cũng nhớ tới Chu lão sư, sở dĩ nghĩ đến nàng, là bởi vì Chu lão sư chìm đắm vào một loại tiểu thuyết gọi là đam mỹ, mỗi ngày nhìn đều xem đề tài nam nam sinh tử luyến, cho nên Tống Tây Tử liền còn cho rằng Chu lão sư đã nhìn thấu quan hệ giữa Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên, cố ý dùng lời nói để đánh lạc hướng nàng, kết quả Chu lão sư lại cảm thấy giữa hai người chỉ đơn thuần là tình chiến hữu.

Mà Lâu Xuân Vũ nhìn đến hai vị lão bản của mình thể hiện tình cảm mặt còn không đổi sắc, chỉ có thể nói là nàng đã thực sự hiểu rõ, hơn nữa đã bình ổn tâm tình đối với tất cả chuyện này.

Một buổi tối Lâu Xuân Vũ uống hết một ly rượu pha sữa.

Tống Tây Tử cùng Trương Hâm hai người, cộng thêm vài vị bằng hữu mới đến sau nửa đêm, cùng nhau giải quyết hai thùng bia, uống xong Trương Hâm nói muốn đi ăn đồ nướng, bị Ưng Nhạc Thiên ngăn lại.


Trương Hâm cảm thấy ủy khuất, nói chính mình đã là người trưởng thành liền tự do ăn đồ nướng cũng không có sao? Hắn ở đó la hét ầm ĩ cả buổi, không có ai phản ứng đến hắn.

Chờ đến hai giờ liền tàn cuộc, mỗi người trở về nơi của mình, Tống Tây Tử uống đến sáu phần say, bốn phần thanh tĩnh, nàng uống rượu xong điểm tốt nhất chính là mặt không đổi sắc, lúc ra cửa đi đường vẫn là thẳng tắp, đôi mắt có thể nhìn thẳng phía trước, nhưng mà nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của nàng có chút mông lung, không thanh tịnh giống như bình thường, nhìn người cũng là thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào người ta, người bị nàng dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú sẽ cảm giác mình cũng uống say rồi.

Cũng vì điều này, Lâu Xuân Vũ nhất định muốn đem Tống Tây Tử đưa về nhà mới có thể yên tâm.


Ưng Nhạc Thiên cũng không còn tinh lực quản đến hai người, đem Trương Hâm đỡ lên sau xe, hắn giúp Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đón xe taxi, nói thông tin với tài xế, nói với người còn tương đôi thanh tỉnh hơn trong hai người ---- Lâu Xuân Vũ: "Ta nhớ ngươi có chìa khóa nhà nàng đúng không? Trước khi nàng đến còn nói để quên túi xách ở trong xe rồi, xe để ở công ty không có lái tới, ta sợ nàng không vào nhà được."

"Ta có chìa khóa nhà nàng. Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa nàng vào tới cửa." Lâu Xuân Vũ hướng hắn cam đoan.

Tống Tây Tử ôm lấy eo Lâu Xuân Vũ, nói với Ưng Nhạc Thiên đứng bên ngoài: "Ưng Nhạc Thiên, ngươi rất phiền, ngươi dài dòng giống như ba ba của ta vậy."

"Nếu như ta là Tống lão sư, hiện tại đã sớm không quản ngươi rồi, ngươi cho rằng Tống lão sư có kiên nhẫn như ta sao. Xuân Vũ, lát nữa đến nhà nàng ngươi báo với ta một tiếng. Tây Tử, ngươi để Xuân Vũ ở lại nhà của ngươi một đêm a, đừng để nàng trở về ký túc xá, giờ này trở về không an toàn."
"Được rồi, ta lưu nàng lại ở chỗ của ta ngủ một đêm, ngươi cũng chiếu cố thật tốt Trương lão bản, nói với hắn ngày mai không cần quên đi làm." Tống Tây Tử nói xong dùng ánh mắt mang theo men say mịt mờ mà nhìn Lâu Xuân Vũ, "Liền đừng trở về, ở lại chỗ của ta một đêm."

"Đã trễ như vậy, ngoại trừ đi đến chỗ của ngươi, ta còn có thể đi đâu a." Lâu Xuân Vũ hy vọng sau này Tống Tây Tử đừng uống rượu, uống rượu xong nếu như nàng dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, chỉ cần là người sống, bị nàng nhìn như vậy, tâm tình đều sẽ nhộn nhạo.

"Như vậy mới đúng, Nhạc Thiên, ngươi đi đi, nàng sẽ chiếu cố ta, ngươi chiếu cố thật tốt Trương Hâm, hắn uống nhiều quá, ta thấy hắn liền sẽ nôn ra trong xem, ngươi xem, hắn thật là nôn rồi... Không được, nhìn hắn nôn ta cũng buồn nôn."
Tình cảnh kia, đáng sợ tới mức độ nào, dù sao chính là để lại cho Lâu Xuân Vũ ấn tượng khắc sâu, thậm chí vài ngày sau hồi tưởng lại nàng cũng nhịn không được mà muốn cười ra tiếng.

Cuối cùng cũng may Tống Tây Tử không có thật sự nôn ra, hai người sạch sẽ mà về đến nhà.

Đứng trước cửa nhà, đối mặt với cánh cửa đóng chặt, Tống Tây Tử cau mày, nghiêm trang mà tìm kiếm bên hông của mình.

Nhìn bộ dạng nàng giống như rất thanh tĩnh, kỳ thật là hoàn toàn không thanh tỉnh, bởi vì nàng căn bản không có ý thức được bản thân kỳ thật không có mang túi xách đi ra ngoài, nàng sờ soạng cả buổi không có sờ được chìa khóa, cũng không có sờ được túi xách, cho nên nàng rất nghi hoặc, đang suy tư vì cái gì nàng tìm không thấy túi xách đựng chìa khóa.

Lúc này Lâu Xuân Vũ đã tìm được chìa khóa dự phòng, cầm lấy chìa khóa dự phòng đem cửa mở ra.
Tống Tây Tử bừng tỉnh đại ngộ, "Ta để túi trên xe rồi, buổi tối ta muốn uống rượu, cho nên ta không có lái xe, cho nên không có mang túi. Xuân Vũ có chìa khóa dự phòng, cho nên không cần ta mở cửa."

Lâu Xuân Vũ nghe được câu này, nhất thời nhịn không được, nở nụ cười, nàng đem Tống Tây Tử nhìn như thanh tĩnh nhưng kì thực đã hồ đồ dìu vào phòng tiếp khách.

Vào phòng, Lâu Xuân Vũ tựa như đã về tới nhà mình, nàng rót một ly trà cho Tống Tây Tử, để cho người kia ngồi chậm rãi ngồi xuống ghế sofa.

Ly trà nóng đưa đến trên tay Tống Tây Tử đã được Lâu Xuân Vũ đặc biệt đổ thêm vào nửa phần nước nguội để hạ nhiệt độ, cho nên Tống Tây Tử lập tức liền có thể uống được, không sợ sẽ bị phỏng.

Tống Tây Tử thoải mái dựa vào ghế trong phòng tiếp khách, đặt chân lên bàn trà, trong tầm mắt thỉnh thoảng xuất hiện thân ảnh của Lâu Xuân Vũ, mỗi một lần xuất hiện, Lâu Xuân Vũ nhất định đều là trạng thái bận rộn, nàng ở trong nhà mình tự nhiên như vậy, mà chính mình nhìn nàng cũng cảm thấy không đột ngột, giống như gian phòng vốn chính là có hai người sinh hoạt.
Tống Tây Tử uống hết trà, dạ dày thư thái hơn rất nhiều, nàng ngửa đầu gối lên ghế dựa, hai tay đặt trên bụng, phát ra một tiếng thở dài dễ chịu.

Lâu Xuân Vũ đi vào phòng khách thấy chính là trạng thái thả lỏng của Tống Tây Tử. Nàng đi qua đem giầy trên chân Tống Tây Tử cởi ra, nói: "Có thấy khá hơn chút nào không, đỡ hơn một chút liền lên giường ngủ a."

Tống Tây Tử xuất kỳ bất ý mà vươn tay ra, cầm chặt lấy cổ tay Lâu Xuân Vũ, thanh âm bởi vì uống rượu mà trở nên khàn khàn: "Ngồi xuống, cùng ta nói chuyện một chút."

Chờ Lâu Xuân Vũ ngồi xuống, Tống Tây Tử vẫn như cũ bảo trì tư thế thả lỏng, nói: "Xuân Vũ thật biết chiếu cố người khác, ta đều không cần mở miệng, ngươi liền biết cổ họng ta không thoải mái muốn uống trà. Hôm nay ta thật cao hứng, một là bởi vì lão bản rốt cuộc đã nghiêm túc rồi, hắn nghiêm túc, công ty của chúng ta mới có khả năng phát triển. Thứ hai là vừa nghĩ tới sau này ngươi sẽ làm đồng nghiệp của ta, ta liền đặc biệt vui vẻ."
Lâu Xuân Vũ không nói lời nào, nàng lẳng lặng lắng nghe Tống Tây Tử nói.

"Ta kỳ thật vốn không biết mình đang làm cái gì, ta có thể ở đại học đọc sách, mỗi ngày học tập lại không có lý tưởng, giống như một sinh viên bình thường mà trôi qua hết bốn năm. Nhưng mà ta đây lại nhận thức Trương Hâm có đáng chết hay không, tên khốn Trương Hâm kia là một học bá, không, phải nói hắn là học thần, hắn học tập giống như chơi đùa, hai năm đầu đại học hắn đã nắm vững kiến thức của bốn năm, sau đó bắt đầu nghĩ đến chuyện kiếm tiền, hắn đem quy tắc của trường học đều chơi đùa thành thục, cho nên kéo theo ta cùng hắn điên cuồng. Có thời điểm ta suy nghĩ bản thân có phải là sai rồi hay không, ta vì công tác mà bỏ lỡ khoảng thời gian đại học hẳn là đẹp nhất trong đời."
Những lời này đều là những lời trong lòng Tống Tây Tử chưa từng nói với người ngoài, nàng nhìn qua giống như đang rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ, tận hưởng vầng hào quang phát ra xung quanh nàng, nhưng mà trong lòng, nàng vẫn là có tiếc nuối.

Chỉ có Lâu Xuân Vũ có cơ hội nghe được tiếng lòng của nàng, Lâu Xuân Vũ thật cao hứng, vì chính mình có thể nhận được sự tín nhiệm cua Tống Tây Tử mà kiêu ngạo.

"Có câu nói chính là có được tất có mất, kỳ thật ngươi cũng không có mất đi, ngươi đã trải nghiệm mọi thứ cần trải nghiệm ở đại học, mà những thứ người khác không có cơ hội nhận thức, ngươi cũng đều nhận thức được, ngươi là có được nhiều hơn người khác."

Tống Tây Tử nhìn Lâu Xuân Vũ, "Ta nói với Trương Hâm, Lâu Xuân Vũ rất không dễ dàng, gánh nặng kih tế của nàng rất lớn, ngươi nhất định phải để cho nàng kiếm thật nhiều tiền. Trương Hâm nói nhất định, nhất định sẽ cho nàng cơ hội kiếm thật nhiều tiền, nhưng mà đổi lại sẽ rất vất vả, hỏi ta có đành lòng để cho nàng chịu khổ hay không, ta nói làm sao lại không đành lòng a, nhờ ngươi nhất định phải hảo hảo lợi dụng nàng, để cho nàng kiếm càng nhiều tiền cho công ty."
Những lời này, giống như một ánh mặt trời, chiếu sáng một phần mềm mại nhất trong lòng Lâu Xuân Vũ, khiến nó càng trở nên mềm mại.

Tựa như vào mùa đông lạnh lẽo được mặc vào tấm áo khoác lông tốt nhất, phần ấm áp kia, từ da thịt đến tâm khảm đều có thể cảm nhận được.

Vàp ban đêm an tĩnh kia, Lâu Xuân Vũ cùng trò chuyện với một Tống Tây Tử tràn đầy men say, nhớ tới chuyện của kiếp trước, khi đó Tống Tây Tử vì nàng suy nghĩ, hy vọng nàng sẽ đổi việc, thậm chí ngay cả vị trí đều đã tìm cho nàng, khi đó Tống Tây Tử có phải hay không cũng từng cùng mọi người trong công ty nói qua những lời như vậy? Người kia là dùng giọng điệu gì để nói, lại là phải cười bao nhiêu lần, nhờ cậy bao nhiêu người, dùng bao nhiêu giao tình mới đổi lấy một cơ hội kia?

Những thứ này Lâu Xuân Vũ không thể nào được biết, nhưng mà nàng có thể tưởng tượng được, khi đó Tống Tây Tử biết mình đứng nguyên bất động, nhất định rất thất vọng.
Mà điều làm cho Lâu Xuân Vũ lệ nóng doanh tròng chính là mặc dù Tống Tây Tử thật thất vọng, lại chưa từng thể hiện ra trước mặt mình, nàng nói một câu không sao nhẹ nhàng tựa gió cuốn mây bay, giống như những cơ hội này cũng chỉ là thuận tay mà thôi, thuận tay nhặt lấy.

Tống Tây Tử nở nụ cười, "Ta nói, Lâu Xuân Vũ có thể chịu được cực khổ, chỉ cần cho nàng cơ hội, để cho nàng có không gian phát triển, ta nói đúng hay không?"

"Ngươi thật hiểu ta. Ta không sợ khổ, chỉ cần cho ta cơ hội, ta thích kiếm tiền, kiếm tiền làm cho ta vui vẻ." Lâu Xuân Vũ chớp mắt vài cái, đem sự ẩm ướt nơi hốc mắt đuổi đi, mỗi câu mỗi lời của Tống Tây Tử đều sẽ đâm vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm của nàng, nàng sợ chính mình sớm muộn cũng sẽ bị Tống Tây Tử phát hiện.

Kỳ thật Tống Tây Tử nói đúng, Lâu Xuân Vũ thật sự hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể nhanh chóng kiếm tiền, bởi vì nàng biết rõ, sau khi mình tốt nghiệp không lâu, giá phòng ở sẽ không còn duy trì như hiện tại, khi đó giá phòng sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, hàng năm đều sẽ dùng tốc độ cực nhanh mà tăng lên, ở thành phố lớn còn đưa ra nhiều điều kiện khác nhau để hạn chế mua nhà.
Nàng từ đại nhất, không, xác thực mà nói là từ sau khi nàng tỉnh lại từ giấc mộng kia liền định mua phòng ở, nàng thậm chí nhớ rõ khu vực nào giá nhà đất sẽ tăng mạnh nhất, có đôi khi nhớ tới giá phòng trong tương lai, tâm tình càng là vội vàng, nhưng mà đối với một đệ tử mà nói, muốn tích lũy đủ tiền, không phải là chuyện dễ dàng, nàng cần cố gắng hơn nữa, không dựa vào trong nhà, liều mạng một mình cố gắng, cũng chỉ mới tích lũy được ba vạn đồng, nhưng mà số tiền này vẫn không đủ để mua phòng ở.

Tống Tây Tử không giống với nàng, bản thân Tống Tây Tử liền khai liễu mở*, từ đại học Tống Tây Tử liền đã tham gia vào công ty của Trương Hâm, Trương Hâm đối với một sinh viên ký thác kỳ vọng, trả lương cao cho nàng, sau khi Tống Tây Tử tốt nghiệp, Trương Hâm lại tăng lương cho nàng khiến Ưng Nhạc Thiên cảm thấy Trương Hâm là điên rồi, nhưng mà trên thực tế, Tống Tây Tử làm rất tốt, không có lỗi với phần lương kia.
(*Bây giờ nó là một thuật ngữ phổ biến trên Internet, ngữ nghĩa của nó tương tự như "hiệu suất phi thường". Nó chủ yếu được sử dụng khi một người nhận được kết quả tuyệt vời, bởi vì kết quả tuyệt vời đến khó tin và mọi người nghĩ rằng nó có được bằng cách gian lận. Từ này chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ngạc nhiên trước thành tích của người khác. Không nhất thiết phải cho rằng người đó có được thành công bằng cách gian lận.)

Tống Tây Tử rất nhanh sẽ mua được phòng ở đầu tiên, chính là phòng ở mà nàng đang thuê này, chủ nhà không cho rằng giá phòng ở Thượng Hải còn có tăng lên, cho nên sẵng sàn ném ra phòng ở này, Tống Tây Tử không chút do dự liền mua nó, thậm chí không tiếc vay tiền trong nhà cùng viết giấy vay nợ, cũng muốn tiến hành một khoản thanh toán trước.
Đó là sau khi Lâu Xuân Vũ thuê gian phòng phụ không lâu. Tống Tây Tử từ khách thuê trở thành chủ nhà của gian phòng ở này.

Mà Tống Tây Tử quyết định rất chính xác, không đến một năm giá phòng bắt đầu tăng trưởng tốt, Tống Tây Tử đã mua được nhà ở giá sàn. Ngay cả chủ nhà cũ ở nước ngoài cũng chú ý đến điểm này, tuy rằng hắn không quan tâm chút tiền lẻ này, nhưng mà nghĩ đến vẫn là có chút ảo não.

Lúc này, Tống Tây Tử duỗi lưng một cái, ngã xuống ghế sofa rộng lớn, nơi hạ đầu xuống vừa đúng chính là bắp đùi của Lâu Xuân Vũ.

Tống Tây Tử cứ như vậy mà gối lên chân của Lâu Xuân Vũ, một chân thuận theo nâng lên, gác lên tay vịn của ghế sofa, một chân khác thì treo lơ lửng ở bên ngoài.

Tống Tây Tử trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng mà giãn ra lông mày, híp mắt, nói: "Ta suy nghĩ, qua vài năm nữa, chờ ta tích trữ đủ tiền, ta sẽ mua lại phòng ở này, lần đầu tiên ta nhìn thấy căn phòng này, ta liền nghĩ ta muốn vào đây ở, sau khi vào ở tình cảm đối với nơi này lại càng sâu, không muốn chuyển đi chút nào, đại khái là năm năm a, không sai biệt lắm trong năm năm, nếu như chủ nhà này không muốn bán, ta liền đi tìm một loại phòng ở không sai biệt lắm ở phụ cận, nơi này có duyên với ta. Xuân Vũ, ngươi nói giữa người và người có phải cũng có duyên phận hay không, ta có lúc liền cảm thấy ta và ngươi đặc biệt có duyên..."
"Đi ngủ đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngày mai không phải nói còn phải dậy sớm sao." Lâu Xuân Vũ thúc giục nàng.

"Ân... Ta không muốn di chuyển, ngươi đỡ ta lên." Tống Tây Tử còn ngại đèn sáng quá, nàng lấy tay che đi đôi mắt. "Lại nói chuyện với ta thêm nửa giờ, nửa giờ sau ta tự mình lên giường ngủ."

"Đừng tùy hứng, lên giường ngủ. Ngủ trên sofa không tốt cho eo, ta đỡ ngươi vào phòng, ngươi có thể đứng lên không? Có thể tắm rửa sao?" Lâu Xuân Vũ biết rõ làm sao để chiếu cố một Tống Tây Tử uống say, đó chính là không nghe nàng làm nũng, không quản nàng nói thế nào đều không cần cho là thật, bởi vì nếu như để tùy ý nàng không quản, nàng thật sự sẽ ngủ trên sofa.

"Đúng a, ta muốn tắm. Một thân mùi mồ hôi, ta muốn tắm rửa, nhưng mà ta không muốn di chuyển a! Con người tại sao lại xuất mồ hôi, vì cái gì người xuất mồ hôi rồi sẽ mang theo hương vị, vì cái gì nam nhân luôn thích hút thuốc, không hút thuốc liền sẽ chết sao, một thân hôi mùi khói, còn muốn đến gần, cũng không soi gương nhìn mặt của mình một chút xem, lớn lên khó coi như vậy còn muốn đến quán rượu tìm người bắt chuyện, tìm tình một đêm hay là tim cơ hội ăn đòn a..."
Tống Tây Tử được Lâu Xuân Vũ đưa vào phòng ngủ của nàng, trên đường đi, Tống Tây Tử thay đổi sự trầm ổn ngày thường, bắt đầu lãi nhãi.

Nàng chính là nói đến nam nhân muốn đến bắt chuyện cùng nàng đêm nay, một bộ dạng mập lùn xấu xí, còn giả vờ là tình thánh, Ưng Nhạc Thiên cùng Trương Hâm hơn một mét tám vừa đứng lên, liền dọa lùi nam nhân kia rồi.

Lâu Xuân Vũ được chứng kiến một tính cách riêng biệt của Tống Tây Tử, có thể ngay cả bản thân Tống Tây Tử cũng không biết nàng có một mặt như vậy, có đôi khi nàng nói chuyện đặc biệt độc miệng, mắng người cũng không chút lưu tình, thậm chí sẽ có chút ghét nam nhân, đó xem như là tính cách chân thật của Tống Tây Tử, chỉ là loại tính cách này của Tống Tây Tử tần số xuất hiện rất thấp, ví dụ như khi uống nhiều quá, ví dụ như khi áp lực quá lớn, ví dụ như khi đặc biệt vui vẻ, giống như phù dung sớm nở tối tàn, cho nên càng thêm trân quý.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Ba giờ sáng Tống Tây Tử: Ta muốn đi học, ta muốn trốn học, ta muốn mỗi ngày ở trường học ngồi ăn rồi chờ chết.

Rạng sáng bốn giờ Tống Tây Tử: Ngươi nói con người đã chết thật sự có linh hồn sao, vì cái gì người Trung Quốc sẽ liền thiết lập hình tượng Địa phủ làm thể giới của người đã chết, Mạnh bà thang thật sự tồn tại sao, nếu như có người sau khi chết không chịu uống Mạnh bà thang, hoặc là vạn nhất đối với Mạnh bà thang quá nhạy cảm, người đó mang theo trí nhớ mà đầu thai, vậy có phải hay không liền kiếm được tiền, mua xổ số a, đầu tư cổ phiếu a...

Rạng sáng năm giờ Tống Tây Tử: Lâu Xuân Vũ, ngươi nói ngươi rõ ràng lớn lên rất xinh đẹp, vì cái gì luôn ăn mặc như vậy, tóc của ngươi đi cắt chỉnh a, ta dẫn ngươi đi nhuộm tóc có được không, ta biết một thợ cắt tóc, kỹ thuật hạng nhất, con mắt của hắn siêu cấp tốt, ngươi đổi tạo hình có được không, ngươi xoát thẻ của ta, ta mời ngươi...
Lâu Xuân Vũ: Ta muốn chết, để cho ta ngủ, tác giả ta cầu xin ngươi, ta không muốn nhận thức đến một Tống Tây Tử như vậy, cầu xin nàng câm miệng a.

Tống Tây Tử: Tác giả là ai, Lâu Xuân Vũ ngươi đang nói chuyện với ai, lẽ nào ta đang ở trong tiểu thuyết, ta là nhân vật trong tiểu thuyết sao???

Tác giả: Xong đời, nhân vật chính phát hiện thân phận của mình là nhân vật chính, chấm hết