Tà Giáo Tránh Ra

Chương 16: Ăn Sáng



Trần Dương trong lòng thầm nghĩ làm gì có ai nói với người yêu rằng chúng ta hiện tại nên hôn nhau một cái chứ, rõ ràng khung cảnh rất lãng mạn nhưng đều bị Chu tổng nguyên tắc của chúng ta phá hỏng hết. Trần Dương ho nhẹ một tiếng đáp lại:

"Em nghĩ... quá nhanh rồi"

Chu Lập đọc ở trong sách những tình huống đột nhiên phát sinh ngoài ý muốn như trên liền có thể có cơ hội hôn môi, Chu Lập rất muốn hôn môi của Trần Dương cho nên mới nói với cậu câu kia, kết quả liền bị cậu từ chối. Chu Lập cũng đoán ra được kết quả sẽ như vậy, bởi vì trong sách có ghi phải nắm tay trước mới có thể đi đến quá trình hôn môi được:

"Anh có thể nắm tay em được không?"

Trần Dương da mặt mỏng, Chu Lập còn hỏi mấy vấn đề đáng lẽ ra cứ tự động làm không cần hỏi với cậu như vậy.

"Dù sao chúng ta cũng đã xác nhận quen nhau rồi, tuy rằng chưa có buổi hẹn hò nào nhưng mà anh nghĩ chúng ta có thể nắm tay nhau trước rồi hẹn hò"

Chu tổng à Chu tổng anh toàn nói mấy lời kỳ quặc thôi, bản thân em cũng không thể hiểu nổi anh rốt cuộc muốn làm cái gì. Trần Dương khẽ trả lời Chu Lập:

"Được"

Chu Lập đưa bàn tay từ trong túi quần ra nắm lấy tay của Trần Dương, hắn rất tự nhiên nhưng cậu lại không thể bình tĩnh được, đây là lần đầu tiên cậu được một người cùng giới mà không phải là họ hàng nắm tay, cảm giác rất khác so với việc cậu cùng con gái nắm tay, còn khác như nào đến chính bản thân cậu cũng không thể dùng lời lẽ để diễn tả được.

Chu tổng của chúng ta lần đầu tiên được chạm vào người của người mình thích, cảm giác thích thú nâng nâng không muốn buông tay người ta ra:

"Tay của em rất mềm"

Trần Dương cảm thấy hai người bọn cậu có điều gì đó không đúng, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua mà Chu Lập lại cứ nắm lấy tay của Trần Dương không có ý định thả ra, Trần Dương cuối cùng vẫn là nhịn không được khẽ ho nhẹ một tiếng:

"Chu tổng à..."

Trần Dương còn chưa kịp nói xong thì Chu Lập đã lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu rồi:

"Gọi anh là Chu Lập"

Trần Dương hơi ngượng ngùng, dù sao thì từ đó đến giờ cậu cũng gọi Chu tổng rồi, hiện tại thay đổi gọi thẳng tên hắn có chút không quen:

"Chu Lập... bây giờ cũng muộn rồi, anh nên về nhà đi"

Chu Lập vẫn nắm lấy tay của Trần Dương, hắn còn muốn đứng ở chỗ này nắm tay cậu lâu một chút:

"Anh vẫn chưa muốn về nhà, tối mai anh có thể đến gặp em hay không?"

Trần Dương vẫn còn chưa thể thu được tay lại:

"Anh nói tối mai anh có việc phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn mà"

Chu Lập đúng là buổi tối ngày mai có việc bận, hắn sẽ xong việc lúc 9 giờ tối, nếu như lái xe đến ký túc xá của Trần Dương cũng chỉ mất 10 phút, thời điểm đó hẳn là vẫn chưa muộn lắm, vẫn còn có thể đến gặp cậu rồi nắm tay cậu:

"Anh xong việc sẽ qua đây, lúc đó mới chỉ hơn 9 giờ mà thôi"

Trần Dương trong lòng thầm nghĩ, 9 giờ thì có thể đi đâu được nữa, chẳng lẽ muốn đến chỗ này nắm tay cậu thôi hay sao:

"Hay là thôi đi, ngày mai anh bàn việc xong cứ trở về nhà nghỉ ngơi"

Chu Lập nhíu mày hỏi:

"Tại sao anh không thể qua đây vào tối mai được?"

Trần Dương kiên nhẫn giải thích, Chu Lập sẽ có suy nghĩ cùng cách nói chuyện khác người bình thường một chút cho nên cậu phải tìm lựa lời giải thích cho hắn hiểu:

"Ý của em không phải là như vậy, chỉ là lúc đó cũng muộn rồi, anh làm việc cả ngày sẽ mệt cho nên anh bàn chuyện xong thì trở về nhà đi, buổi tối chúng ta có thể ở trên Vô Hạn Đấu Giới trò chuyện"

Chu Lập à một tiếng:

"Thì ra là em lo lắng cho anh"

Trần Dương cười khổ, cứ coi là như lời Chu Lập nói đi:

"Vâng"

Chu Lập mỉm cười:

"Như vậy ngày kia chúng ta sẽ gặp mặt nhau ở công ty"

Trần Dương gật đầu:

"Bây giờ anh về nhà cẩn thận nha"

Chu Lập luyến tiếc buông tay Trần Dương ra, hắn quả thật là không muốn trở về nhà chỉ muốn cứ như vậy đứng ở bên cạnh cậu mà thôi:

"Dương Dương, em ngủ ngon"

Trần Dương vẫn không tài nào quen được cách xưng hô thân thiết này, cậu hơi đỏ mặt xấu hổ khẽ đáp lại:

"Anh cũng vậy"

Đêm đó Trần Dương rất vui vẻ, bản thân khi nằm ở trên giường rồi vẫn còn chưa thôi thổn thức, lúc đầu Chu Lập tỏ tình với cậu thì bị cậu từ chối, sau đó Chu Lập nói cho cậu biết thân phận của hắn là Ô Nha thì cậu liền đồng ý, có lẽ người cậu thích là Ô Nha, chỉ có điều Ô Nha và Chu Lập lại trùng hợp là cùng một người.

Điện thoại của Trần Dương lúc này đột nhiên reo lên, cậu đưa mắt nhìn tới màn hình điện thoại liền nhận ra trên màn hình hiển thị một dãy số lạ, nhưng đuôi số kia cậu nhận ra được đó là của Chu Lập vì chiều nay hắn đã gọi cho cậu một lần rồi. Trần Dương trước là nhanh chóng mang theo điện thoại chạy vào trong phòng vệ sinh đóng cửa lại, dù sao thì nói chuyện yêu đương cũng không thể nào để cho người ngoài nghe thấy được:

"Chu tổng..."

Người ở bên kia trầm giọng:

"Gọi anh là Chu Lập"

Trần Dương tuy không đứng ở đối diện Chu Lập nhưng gương mặt lúc này cũng tự giác mà ửng hồng lên:

"Chu Lập... anh gọi cho em có chuyện gì sao?"

Chu Lập ở bên này hài lòng:

"Anh về đến nhà rồi"

Trần Dương ừ một tiếng:

"Là vậy sao, như vậy anh nghỉ ngơi sớm đi"

Chu Lập khẽ nói:

"Anh rất nhớ em cho nên mới gọi cho em"

Trần Dương hồi hộp, tuy rằng Chu Lập đôi khi rất thẳng thắn nhưng mà chính sự thẳng thắn này đôi khi lại khiến cho trái tim cậu đập loạn, ví như là hiện tại vậy, quả thật không biết nên trả lời lại hắn làm sao.

"Bình thường em mấy giờ đi ngủ?"

Trần Dương khó hiểu:

"Em sao? Cũng không cố định lắm..."

Chu Lập dịu dàng:

"Anh gọi như vậy sẽ không làm phiền em chứ?"

Trần Dương a một tiếng:

"Thật ra thì em vẫn chưa ngủ"

Chu Lập khẽ mỉm cười:

"Là vậy sao, ngày mai em có phải đi học không?"

Trần Dương thành thật đáp:

"Ngày mai em học buổi sáng thôi"

Chu Lập hiện đang thoải mái nằm ở trên giường nói chuyện cùng người yêu, khoảng thời gian lúc trước khi quen bạn gái hắn không bao giờ gọi điện cho đối phương muộn như thế này, cũng không hề có cảm giác nhung nhớ đến thế:

"Sáng mai anh đưa em đi ăn sáng có được không?"

Trần Dương từ chối, dù sao Chu Lập đi làm lúc 9 giờ nhưng 7 giờ thì cậu đã bắt đầu vào học rồi, cậu không muốn làm phiền hắn:

"Không cần đâu, em thường vào lớp rất sớm"

Chu Lập đã từng đi học đại học cho nên nắm rõ được giờ giấc:

"Ngày mai 6 giờ anh sẽ qua chỗ em, chúng ta sẽ cùng đi ăn sáng"

Trần Dương có điểm gấp gáp:

"Thật sự không cần đâu"

Chu Lập nhẹ giọng:

"Anh rất nhớ em"

Trần Dương ở bên này đỏ mặt im lặng, cái gì mà anh rất nhớ em chứ, bọn họ mới chỉ vừa chia tay cách đây vài giờ đồng hồ mà thôi, chẳng biết người đàn ông này là đang nói thật hay từ trước đến giờ hắn chỉ giả ngây ngô mà thôi chứ thực chất hắn rất giỏi làm cho người ta phải xiêu lòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Lập quả thật rất đúng hẹn đứng ở dưới ký túc xá của Trần Dương. Sinh viên vào khoảng thời gian này vẫn còn đang an giấc nồng, dưới sân chỉ có hai người lao công đang quét dọn, Trần Dương sớm đã chuẩn bị xong hết cả rồi, Chu Lập vừa gọi điện tới cậu liền đi xuống dưới luôn.

Hôm nay Chu Lập vẫn mặc áo sơ mi cùng quần âu, hắn hôm qua đã nói chiều nay hắn phải ra ngoài bàn chuyện. Trần Dương im lặng quan sát Chu Lập một chút, tuy rằng Chu Lập lớn lên rất đẹp trai, mặc cái gì trên người cũng đều đẹp hết, nhưng cậu vẫn thích dáng vẻ hắn mặc đồ lịch sự như thế này, có cái gì đó vô cùng trưởng thành làm cho người ta cảm thấy an toàn:

"Hôm qua không phải em nói rồi sao, anh không cần đến sớm như vậy, sao không ở nhà ngủ thêm một chút rồi đi làm"

Chu Lập rất tự nhiên mà nắm lấy tay của Trần Dương, hắn thích bàn tay này cho nên chỉ muốn chạm tới không muốn rời mà thôi:

"Anh nghĩ dậy sớm một chút mà được gặp em vẫn là tốt hơn chuyện ngủ nhiều một chút rồi đi làm"

May mắn hiện tại ở chỗ này không có người nào cả, nếu như để cho người nào đó thấy hai người cậu ở dưới chỗ này nắm tay thân thiết như vậy khẳng định sẽ rất ngượng ngùng:

"Xe của anh đâu?"

Trần Dương trả lời:

"Anh để ở ngoài, cổng trường chỉ mở một cánh cho nên không có cách nào lái xe vào trong"

Vì hiện tại vẫn còn rất sớm cho nên bảo vệ còn chưa mở hết cổng, Trần Dương nghiêng đầu nhìn về phía trước quả nhiên thấy một chiếc ferari đen bóng đỗ ở ngoài:

"Vậy chúng ta đi thôi"

Chu Lập gật đầu nắm tay Trần Dương ý muốn rời đi, Trần Dương hơi bất ngờ một chút, chẳng lẽ hắn muốn cứ như vậy nắm tay cậu ra ngoài:

"Chu Lập... anh không thả tay em ra sao?"

Chu Lập cúi đầu nhìn xuống rồi ngẩng đầu khó hiểu hướng Trần Dương hỏi:

"Tại sao?"

Trần Dương vốn định nói ở bên ngoài sẽ có người bắt gặp, nhưng sau đó cậu liền khẽ mỉm cười không có ý định thu tay lại:

"Được rồi, chúng ta đi thôi"

Trần Dương ở trong ký túc xá của trường cho nên xung quanh khu vực đông sinh viên nhất nhất định phải có nhiều quán ăn đa dạng, Trần Dương còn tưởng Chu Lập sẽ tùy tiện đưa cậu đến một quán ăn gần nhà nào đó ở bên cạnh nhưng cuối cùng hắn liền lái xe đưa cậu tới tận khu vực nơi hắn sinh sống. Lúc Chu Lập dừng xe lại tại một khu vực toàn là dãy nhà biệt thự xung quanh, Trần Dương ngơ ngác nhìn quanh một hồi vẫn không thể thấy được tiệm ăn nào, cho dù chỉ là xe đẩy hàng rong cũng không có, cậu khó hiểu hỏi Chu Lập:

"Đã đến rồi sao?"

Chu Lập nhìn Trần Dương nói một câu thế này:

"Đến rồi, đây là nhà của anh"

Trần Dương theo phản xạ nhìn tới căn nhà lớn bốn tầng có vườn hoa rộng rãi ở bên cạnh ngẩn người vài giây, kế đó cậu liền nhận ra được có điều gì đó không được đúng cho lắm:

"Nhưng mà Chu Lập... không phải là nói đi ăn sáng sao?"

Không phải Chu Lập nói đưa cậu đi ăn sáng hay sao, tại sao hắn lại đưa cậu tới nhà của hắn làm cái gì chứ. Trần Dương có điểm khẩn trương, bàn tay nhỏ đắt ở trên đùi không tự giác mà vẽ loạn, cậu mới chỉ nhận lời đồng ý quen hắn tối hôm qua mà thôi, người đàn ông này sáng nay liền đưa cậu tới nhà của hắn không phải là quá mức nhanh rồi hay sao.

"Ăn ở nhà của anh"

Trần Dương hả một tiếng:

"Ăn ở nhà của anh? Ăn cái gì?"

Chu tổng a Chu tổng, anh đừng làm cho em sợ hãi có được không, nhà của anh thì có cái gì ăn, hơn nữa hiện tại là ban ngày ban mặt không phải thời điểm thích hợp cho anh làm chuyện xấu đâu.

Chu Lập thấy Trần Dương còn chưa chịu tháo dây an toàn ra liền muốn nghiêng người qua tháo cho cậu, Trần Dương thấy Chu Lập chuẩn bị tiến về phía mình thì hoảng hốt vội lùi lại một bên:

"Chu tổng à anh muốn làm cái gì chứ?"

Chu Lập nhíu mày, tiểu Ma Tước này rốt cuộc bị làm sao, tại sao lại phòng vệ hắn như vậy:

"Anh chỉ muốn giúp em tháo dây an toàn"

Trần Dương đột nhiên nắm lấy dây an toàn ý định không cho Chu Lập cởi ra:

"Em không đến nhà của anh đâu, anh nói đưa em đi ăn sáng lại đưa em đến nhà của anh, anh lừa em hả?"

Chu Lập khó hiểu, hắn bình thường đều ăn đồ ăn nhà làm, nếu như không phải là cần đi ra ngoài bàn công chuyện hay là do người giúp việc nhà hắn không đi làm thì hắn sẽ không ăn đồ ăn bên ngoài:

"Anh không lừa em, anh đưa em đến nhà anh để ăn sáng, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi"

Trần Dương sẽ không tin đâu, Chu Lập sẽ lái xe từ nhà hắn đến trường đón cậu sau đó lại đưa cậu từ trường vòng về nhà hắn để ăn sáng hay sao, chỉ có những người có vấn đề mới làm những chuyện không khoa học như vậy, hoặc trừ khi Chu Lập không phải thật sự đưa cậu đi ăn sáng:

"Đồ ăn gì?"

Chu Lập đáp:

"Có mỳ thịt, bánh bao thịt, cháo thịt, em thích ăn cái nào?"

Trần Dương đang trong giai đoạn cảnh giác, Chu Lập lại liên miệng nhắc đến chữ thịt liền khiến cho cậu không thể nào bình tĩnh được, hắn rốt cuộc là muốn ăn thịt cậu có phải hay không dây, tuy rằng cậu có cảm tình với hắn, tuy rằng hắn vẻ bề ngoài rất đẹp trai nhưng mà vẫn còn chưa đến mức cậu sẽ cùng hắn làm chuyện đó đâu.

Chu Lập của chúng ta thật sự có ý tốt, bởi vì biết Trần Dương rất thích ăn thịt cho nên mới cố tình bảo người giúp việc trong nhà làm đồ ăn sáng nhất định phải có thịt, không nghĩ tới cuối cùng lại bị người ta hiểu nhầm sâu sắc đến như thế.

"Em không muốn ăn đâu, em chợt nhớ ra có luận văn ở nhà còn chưa in ra, sáng nay em lại phải nộp cho thầy giáo rồi, anh đưa em về nhà in đi"

Đúng lúc căn nhà cao tầng có vườn hoa lớn kia liền có một người phụ nữ trung niên khoảng trên 50 tuổi đi ra mở cổng, Chu Lập khẽ thở dài nhìn Trần Dương:

"Em có thể vào nhà ăn sáng trước, lát nữa anh sẽ lái xe đưa em về nhà để in luận văn, cũng không mất quá nhiều thời gian để in đâu"

Trần Dương liếc mắt nhìn người vừa mới mở cửa, bà ta có gương mặt phúc hậu, dáng người có chút mập mạp không được cao cho lắm, ánh mắt kia lại giống như có nét cười cứ đứng ở cửa nhìn về phía ô tô của bọn họ giống như là chờ mong tiến vào. Trần Dương biết trong nhà còn có người mới yên tâm, sau đó liền ngẫm lại Chu Lập có cách hành xử không được giống người bình thường cho lắm, chuyện hắn làm ra những việc không khoa học như cậu nghĩ cũng rất có khả năng xảy ra, Trần Dương cuối cùng liền buông lỏng một chút khẽ gật đầu:

"Vậy cũng được"

Chu Lập lái xe tiến vào bên trong nhà, Trần Dương tự tháo được dây an toàn ra, hai người chậm rãi mở cửa bước xuống khỏi xe. Lúc mở cửa xe, không khí bên ngoài vô cùng trong lành, còn có mùi hương của cây hương thảo thoang thoảng trong không khí, căn nhà rất lớn, vườn trồng nhiều loại cây, đứng ở chỗ này cậu có thể nhìn thấy được một góc hồ bơi ở phía trước, là kiểu nhà có hồ bơi lớn thật sự chính là kiểu mà cậu yêu thích nhất.

"Xe của Chu Lượng?" Chu Lập nhìn một chiếc xe ô tô khác dựng ở bên cạnh liền quay sang hỏi người phụ nữ vừa mới đóng cổng đang đi về phía này.

Người phụ nữ này chính là người giúp việc trong nhà, bà ta tên Dung Hoa năm nay đã 54 tuổi , giúp việc ở đây cũng là được mười mấy năm, từ lúc ba mẹ của Chu Lập vẫn còn sống, bà ta đối với Chu Lập tình cảm rất tốt, yêu thương như con ruột, vừa thấy Chu Lập đột nhiên đưa người về nhà liền vô cùng vui vẻ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai.

Dung Hoa cười cười nhìn Trần Dương một cái sau đó mới đáp lại câu hỏi của Chu Lập:

"Đúng vậy cậu chủ, nhị thiếu gia vừa mới rồi trở về hiện đang ngồi ở trong nhà ăn sáng"

Trần Dương lại giật mình, Chu Lượng có ở bên trong, cậu sáng sớm đến nhà anh trai của bạn học việc này nên phải giải thích như thế nào, đương nhiên cũng không thể nói sự thật rằng cậu đang quen Chu Lập được. Trần Dương quay sang nhìn Chu Lập, Chu Lập ngay cả một cái nhíu mày cũng không có chứ đừng nói là biểu hiện sự gấp gáp trên gương mặt, hắn thật là bình thản giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

"Đi thôi Dương Dương"

Trần Dương vẫn chưa chịu bước đi, cậu còn chưa nghĩ ra lát nữa nếu như gặp Chu Lượng nên phải kiếm cớ nào để giải thích nữa:

"Nhưng mà Chu tổng..."

Chu Lập quay lại phía sau nhíu mày:

"Gọi là Chu Lập"

Trần Dương liếc nhìn sang phía của Dung Hoa, Dung Hoa nãy giờ vẫn quan sát bọn họ, bộ dạng giống như còn muốn ở chỗ này xem mãi không muốn rời đi vậy:

"Chu Lập, Chu Lượng ở bên trong đó sao?"

Chu Lập gật đầu:

"Ừ".