Kỳ nghỉ tết kết thúc nhanh chóng, Trần Dương cùng Chu Lập nuối tiếc quay trở lại Bắc Kinh, mấy ngày này mẹ Trần rất biết cách vỗ béo cho Trần Dương, lúc tới thì vẫn còn hơi gầy, hiện tại khi rời khỏi nhà bụng nhỏ cũng đã phình lên một chút, má cũng phính ra một chút, khiến cho Chu Lập càng nhìn càng cảm thấy hài lòng mà nói thế này:
"Sau này sẽ đưa em về quê nhiều một chút"
Trần Dương nghĩ ở trong lòng có lẽ rằng Chu Lập cảm thấy vui thích khi về nhà đón tết cùng cậu, thế cho nên cũng chỉ cười ngốc mà gật đầu đáp ứng, chứ không hề biết rằng người nọ muốn nuôi cậu béo tròn để ăn thịt ngon hơn:
"Dương Dương, lát nữa về đến nhà sẽ nghỉ ngơi một chút, buổi chiều dọn đồ qua chỗ anh có được không?"
Trần Dương nhẩm tính đồ đạc cũng không có gì nhiều, hầu hết chỉ mang theo quần áo mà thôi, nhưng mà trước khi rời đi cũng phải nói trước với bạn cùng phòng một tiếng, cũng không thể cứ như vậy về mà dọn đồ đi luôn được:
"Ngày mai em dọn qua có được không, hôm nay em phải nói với bạn cùng phòng một tiếng trước"
Chu Lập im lặng một hồi rồi cũng đồng ý:
"Buổi tối anh mời bạn cùng phòng của em đi ăn một bữa"
Trần Dương vẫn còn chưa nói với bạn cùng phòng chuyện tình cảm của mình và Chu Lập, tuy rằng bạn cùng phòng lúc nào cũng trêu chọc cậu và hắn, lần này công khai hẳn là bọn họ cũng phải giật mình một phen:
"Vậy cũng được, em nhắn tin bảo bọn họ một tiếng"
Đến gần 12 giờ trưa thì Chu Lập và Trần Dương mới lái xe trở về nhà, ngồi xe nửa ngày cho nên Trần Dương có chút mỏi, vừa vào đến nhà đã nằm xuống ghế sô pha êm ái nhà người ta mà than:
"Chu Lập, ngồi xe nửa ngày mỏi quá"
Chu Lập ngồi xuống bên cạnh cưng chiều đưa tay vuốt tóc của Trần Dương im lặng không nói gì. Ngồi một lúc hắn liền mang điện thoại ra gọi lại cho mẹ Trần báo đã bình an về đến nhà, còn cùng mẹ Trần trò chuyện thêm một vài câu. Trần Dương nằm ở bên cạnh nheo mắt quan sát nhìn hắn, kết quả liền giả bộ bĩu môi nói một câu thế này:
"Hình như còn thân thiết hơn cả em và mẹ nữa rồi"
Chu Lập bình thản kể lại chuyện hắn đã nói cùng mẹ Trần cho Trần Dương nghe:
"Mẹ nói Dung Nham sang nhà không thấy em đâu thì khóc nháo, nó nói muốn lên đây chơi với em"
Đúng lúc này chuông cửa liền reo lên, Trần Dương tròn mắt nhìn Chu Lập ý nói có người tới, Chu Lập bình tĩnh giải đáp thắc mắc của cậu:
Chu Lập ừ một tiếng, kế đó liền đứng dậy đi ra mở cửa. Chu Lập ở trong gia tộc có vị trí khá cao, tuy rằng tuổi vẫn còn chưa lớn, thuộc tầng lớp con cháu nhưng hiện tại chính là người sở hữu phần tài sản lớn nhất, từ những bất động sản hiện hữu trải dài khắp các thành phố lớn trong nước cho đến những công ty lớn nhỏ đều có ít nhiều cổ phần đứng tên hắn. Chuyện này cũng là do ba mẹ hắn trước khi qua đời chuyển giao lại cho hắn, lại cộng thêm hai bên gia tộc nội ngoại đều vô cùng cưng chiều đứa cháu trai tài giỏi này cho nên cũng sẽ ưu ái mà để cho hắn phần thừa kế thiên vị hơn những người khác. Người trên dưới Chu gia đều muốn lấy lòng Chu Lập, tuy rằng trong lòng có người không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn.
Chu Văn Sâm là chú họ của Chu Lập, công ty của ông ta gần đây làm ăn không được tốt cho lắm, lần này đến lấy lý do là đi chúc tết nhưng thực chất chính là muốn nhờ vả hắn một chút. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Chu Văn Sâm không dẫn theo con gái của mình là Chu Thi Hàm đi theo, mà Chu Thi Hàm này lại chính là bạn gái cũ gần nhất của Trần Dương, sau đó thì Trần Dương nhìn thấy Chu Thi Hàm chính là bất ngờ không thôi.
"Chu Lập, cháu đang có khách sao?" Chu Văn Sâm nhìn thấy trong nhà xuất hiện thêm một người liền mỉm cười nhìn Chu Lập hỏi.
Chu Lập đi tới bên canh Trần Dương:
"Không phải khách, em ấy là người nhà, chú ngồi đi"
Chu Văn Sâm cũng không hiểu lời nói của Chu Lập lắm cho nên cũng chỉ còn biết nhìn Trần Dương cười cười một cái. Chu Thi Hàm cũng không khác Trần Dương là mấy, hiện tại cô chính là vô cùng bất ngờ:
"Anh cũng quen biết với anh họ sao?"
Chu Văn Sâm thấy con gái mình cũng quen biết với cậu thanh niên trước mặt liền có điểm vui vẻ, tuy rằng quan hệ giữa Chu Thi Hàm và Chu Lập cũng không được xem là quá mức thân thiết nhưng vẫn còn tốt, hiện tại con gái còn quen cả bạn của Chu Lập nữa như vậy lại càng dễ dàng cho ông hơn:
"Thi Hàm, con cũng quen cậu ấy sao?"
Chu Lập bình thản đáp một câu thế này:
"Lúc trước em họ và Dương Dương từng yêu nhau"
Trần Dương giật mình quay sang nhìn Chu Lập, cậu cũng không biết tại vì sao hắn lại biết chuyện này nữa. Sau đó cậu chợt nhớ ra lần Chu Lập tỏ tình với cậu đã từng nói người bạn gái cậu mới quen gần đây nhất là Chu Thi Hàm, như vậy là hắn sớm đã biết từ lâu rồi nhưng lại không nói với cậu.
Chu Văn Sâm bật cười ha ha:
"Là như vậy sao, đúng là hữu duyên, hữu duyên mà"
Chu Văn Sâm ngẫm người quen biết với Chu Lập thì gia cảnh hẳn cũng sẽ không bình thường, con gái ông lại quen biết được với người như vậy cũng tốt. Nhưng mà cười còn chưa được bao lâu, Chu Lập liền lên tiếng nói một câu thế này:
"Đúng vậy, em họ sau này cũng nên gọi em ấy một tiếng anh họ"
Chu Văn Sâm và Chu Thi Hàm không hiểu lắm, còn Trần Dương đương nhiên là hiểu lời nói của Chu Lập hơn ai hết rồi, chỉ có điều bạn trai cũ giờ lại biến thành người yêu của anh họ, cú sock này không biết Chu Thi Hàm có vượt qua nhanh hay không?"
Chu Văn Sâm nhìn Trần Dương một lượt, đánh giá từ đầu đến cuối cũng nhìn không ra được là giống ai mình từng quen, người này hẳn không có khả năng là họ hàng gần xa gì:
"Tiểu Lập nói như vậy là sao nhỉ, chú không hiểu cho lắm"
Chu Lập bình tĩnh giải thích:
"Chính là sau này bọn cháu kết hôn rồi, em họ chẳng phải cũng nên gọi em ấy một tiếng anh họ giống cháu hay sao?"
Chu Thi Hàm giật mình ấp úng đến nửa ngày cũng không nói hoàn thiện được một câu hoàn chỉnh:
"Anh họ... nói như vậy... ý là gì?"
Chu Lập trực tiếp nắm lấy tay của Trần Dương, hành động này cũng là biểu hiện rõ ràng nhất rồi, nhưng người nào đó còn giống như sợ mọi người không hiểu cẩn thận để lại một câu thế này:
"Đợi Dương Dương tốt nghiệp, hai người bọn anh sẽ kết hôn"
Trần Dương đúng là cũng hơi khó xử thật, thế như khi nhìn tới chỗ Chu Thi Hàm cũng sẽ có cảm giác hơi ngại ngùng, không phải bởi vì cậu vẫn còn tình cảm với cô ấy, mà chính là chuyện bạn trai cũ của cô ấy bây giờ lại biến thành bạn trai mới của anh họ, chuyện này đến ai cũng phải bất ngờ không thôi, chưa thể chấp nhận ngay được.
Chu Văn Sâm sắc mặt đại biến, chuyện Chu Lập thích người đồng giới là chuyện vô cùng lớn, dù sao Chu gia cũng là thế gia vọng tộc, danh tiếng hiện hách, nếu như bị đồn ra ngoài nhất định sẽ bị ảnh hưởng:
"Tiểu Lập, chuyện này làm sao có thể được"
Chu Lập nhìn chằm chằm Chu Văn Sâm hỏi:
"Vì sao?"
Chu Văn Sâm nhíu mày:
"Nếu để người ngoài biết cháu đồng tính, danh tiếng của Chu gia chẳng phải bị hủy hoại hay sao?"
Trần Dương cúi đầu nhìn bàn tay mình đang được Chu Lập nắm lấy, cậu liền dùng sức một chút muốn rời ra, chỉ có điều đối phương phản ứng rất nhanh không cho cậu được như ý nguyện, hắn nhìn Chu Văn Sâm hỏi tiếp:
"Sao có thể hủy hoại? Ông nội trước kia từng nói làm việc ngay thẳng sẽ không thẹn với lòng, người khác cũng sẽ không làm gì được"
Chu Văn Sâm hừ lạnh:
"Đồng tính sao có thể là ngay thẳng được? Cháu mang cậu ta đi gặp mọi người trong Chu gia, chú đảm bảo không ai chấp nhận được chuyện này"
Chu Lập vẫn thật bình tĩnh mà đáp lại lời của Chu Văn Sâm:
"Được, như vậy thì ngày mai nhân tiện họp mặt gia tộc năm mới thường niên, cháu sẽ thông báo với tất cả mọi người"
Trần Dương nghe thấy thế thì giật mình, trong lòng cũng lộp bộp hoảng hốt. Tuy rằng trước đây những việc Chu Lập nói hắn đều làm được, nhưng lời nói của Chu Văn Sâm lúc này cũng không phải không đúng. Chu gia là gia tộc lớn, hơn nữa Chu Lập lại xuất sắc như thế, nếu như ở trước mặt Chu gia nói mình bị đồng tính như thế có ảnh hưởng đến hắn hay không đây, đến lúc đó mọi chuyện sẽ lại căng thẳng hơn.
Chờ cho Chu Văn Sâm cùng Chu Thi Hàm về rồi, Trần Dương liền nói với Chu Lập thế này:
"Tiệc gặp mặt năm mới thường niên gì đó của gia tộc anh, em không đến có được không?"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương, ánh mắt giống như cảnh sát nhìn tội phạm vậy:
"Vì sao không đến? Có việc bận gì sao?"
Trần Dương giật mình:
"Em... muốn dọn đồ, hôm nay đi đường về mệt lắm, ngày mai em sẽ dọn đồ qua"
Chu Lập trầm mặc, cuối cùng liền nói một cậu ngụ ý rằng hắn biết thừa cậu đang không thành thật:
"Lý do không chính đáng, mệt thì đi nghỉ đi, ngày mai cùng anh đi dự tiệc"
Trần Dương ảo não thở dài, cứ nghĩ đến chuyện bản thân làm liên lụy Chu Lập thì cậu lại không thể nào không sầu não được. Tối hôm ấy Chu Lập tắm xong đi ra ngoài liền nhìn thấy Trần Dương mặt ủ mày chau, khoanh tròn chân ngồi chống cằm ở giữa giường. Chu Lập bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu, bàn tay vòng qua eo cậu kéo vào lòng:
"Dương Dương bị làm sao thế?"
Trần Dương nhìn Chu Lập, hắn vừa mới tắm xong, trên người khoác áo choàng tắm màu xám, mái tóc ẩm ướt dính vào trước trán, người đàn ông nào đó lúc này càng thêm quyến rũ chết người:
"Chu Lập, em nghĩ rồi, tạm thời không cần phải nói chuyện của em và anh cho Chu gia biết, em không sao cả đâu"
Chu Lập đang ôm Trần Dương cũng dừng lại động tác khẽ buông lỏng, ánh mắt biểu hiện sự không vui rõ ràng:
"Vì sao không nói?"
Trần Dương ấp úng một hồi mới nói ra quyết định của mình:
"Em cũng nghĩ lại rồi, đợi đến khi tốt nghiệp mới tính đến chuyện dọn qua nhà anh có được không?"
Chu Lập không vui, giọng nói cũng lạnh lẽo đi vài phần, Trần Dương thế nhưng còn cảm giác được đối diện mình là một đứa nhỏ đang tức giận vì không có được những thứ nó muốn:
"Vì sao phải đợi đến tốt nghiệp?"
Trần Dương cúi đầu nhỏ giọng:
"Bởi vì ba em cũng nói rồi... đến đến khi có thể tự chủ độc lập chuyện tiền bạc, tự lo được cho mình, như vậy mới không cảm thấy hổ thẹn. Em không muốn người nhà anh nghĩ em đang lợi dụng anh"
Chu Lập nghiền ngẫm đánh giá Trần Dương, nhìn tới bộ dạng nhỏ nhắn nói đến lí nhí kia của ai đó, cũng không biết phải đợi đến khi nào mới có thể trưởng thành, hắn khẽ thở nhẹ một hơi đáp ứng:
"Được rồi, nếu như em đã quyết định như vậy thì anh cũng không tiếp tục ép em nữa. nhưng mà Dương Dương phải hứa với anh một chuyện, mỗi cuối tuần đều sẽ như trước đây đến ở nhà của anh"
Trần Dương quay ra chạm tới được ánh mắt nóng rực của Chu Lập liền đỏ mặt, Ô Nha hình như lại bắt đầu tinh trùng thượng não rồi.
"Vâng"
Sau đó thì quần áo trên người Trần Dương liền bị Chu Lập rút sạch, tổng tài ngay thẳng của chúng ta trên giường cũng sẽ hóa lưu manh, chuyện này làm cho Trần Dương phát hiện ra được rằng thì ra Chu Lập cũng sẽ có những giây phút nguyên thủy giống người phàm.
Không có bất cứ ai có thể chiều chuộng Trần Dương như Chu Lập, càng không có bất cứ ai có thể biết được Trần Dương muốn cái gì, thích cái gì ngoài hắn, thân thể này chính là do một tay hắn đào tạo, Chu Lập đôi khi còn hận bản thân quá mức phóng đãng rồi, nhưng mà nghĩ lại vẫn là cảm thấy chuyện này là do một tay Chu Lập mà ra, chỉ cần có cơ hội đều sẽ mang bộ dáng ngay thẳng chính trực hiên ngang kia mà dở trò đồi bại với cậu.
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Trần Dương, người nào đó lúc đầu là quỳ ở trên giường, lúc sau liền mất sức làm ra bộ dáng nửa quỳ nửa nằm chật vật vô cùng, mà người đàn ông cao lớn phía sau kia vẫn oai phong uy mãnh rong ruổi không biết mệt. Trần Dương càng ngày càng phát hiện ra Chu Lập rất giỏi trong việc giường chiếu, giỏi đến mức người phàm nhân như cậu cũng phải khiếp sợ rồi.
"Dương Dương, anh đăng ký cho em thẻ hội viên một năm tại phòng tập rồi"
Trần Dương mềm nhũn, cả người lấm tấm mồ hôi chẳng buồn động tay chân nữa:
"Anh đăng ký cho em làm gì?"
Chu Lập vuốt vuốt cái mông chủ Trần Dương:
"Để em tập, thể lực của em yếu quá"
Trần Dương mới được nhà trường sắp xếp buổi kiểm tra tổng thể về sức khỏe, mọi đánh giá đều tốt không vấn đề gì, bên trong cũng không hề có bất cứ dòng chữ nào đại loại như lười vận động cả, chuyện này chứng minh một điều rằng thể lực của cậu không yếu mà là do thể lực của Chu Lập quá tốt rồi, thay vì hắn để cậu đến phòng tập thì hắn tốt nhất ngừng tập một thời gian đi, chuyện này có vẻ như là tốt cho sức khỏe đôi bên hơn, tránh cho trường hợp sau này ở trên giường tinh tẫn thân vong.
---
Chu gia là đại gia tộc hiển hách lớn mạnh, quan hệ bên trong cũng phức tạp, để mà kể ra hết được những gia phả vòng vèo của Chu gia chỉ sợ phải kể đến ba ngày ba đêm cũng chưa hết, rất nhiều chuyện ly kỳ, cũng có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt.
Người giàu lắm của luôn có những mối quan hệ mờ ám. Chu đại lão gia Chu Văn Viễn cũng chính là ông nội của Chu Lập thực chất có hai vợ, một là chính thất và một người không có danh phận. Chính thất sinh được hai người con trai, người con cả là Chu Văn Sơn là bố của Chu Lập, người con thứ là Chu Văn Sinh. Người không có danh phận còn lại của Chu Văn Viễn sinh được cho một đứa con trai, chính là Chu Văn Sâm, bố của Chu Thi Hàm.
Bởi vì mẹ của Chu Văn Sâm ở trong Chu gia không được thừa nhận, chính vì thế Chu Văn Sâm ở trong gia tộc cũng bị chèn ép rất nhiều, căn bản không có tiếng nói. Còn Chu Văn Sinh lại cố chấp kết hôn với một nữ diễn viên có quá khứ ngập tràn scandal, việc này khiến cho Chu Văn Viễn vô cùng tức giận chính vì thế đã từ mặt người con trai út này. Sau đó Chu Văn Sinh cùng nữ diễn viên họ Cừu kia sinh được một đứa con trai, nhưng Chu gia kiên quyết không cho đứa cháu này mang họ Chu, thế cho nên đứa nhỏ đó đành phải mang họ mẹ là Cừu Tầm, mấy năm sau thì gia đình hạnh phúc cũng tan vỡ, Chu Văn Sinh và nữ diễn viên họ Cừu ly hôn, Chu Văn Viễn nói Chu Văn Sinh chịu nhận lỗi trở về Chu gia sẽ đồng ý, nhưng đứa cháu Cừu Tầm kia một bước cũng đừng mong tiến vào Chu gia.
Trong ba người con trai của Chu Văn Viễn, ông ưng ý nhất chính là đứa con cả Chu Văn Sơn, Chu Văn Sơn kết hôn cùng con gái Viên gia, gia tộc chính trị hiển hách trong thành phố, lại sinh ra được một đứa cháu vô cùng xuất sắc là Chu Lập. Chu Văn Viễn vô cùng thiên vị Chu Lập, bởi vì ông thấy đây chính là đứa cháu có dòng máu sạch sẽ nhất của Chu gia. Chu Văn Sâm sinh được con gái, mà cho dù có sinh được con trai thì cũng là con cháu ngoài giá thú, Chu Văn Viễn nhất định sẽ không đồng ý giao Chu gia vào tay những người này. Còn Chu Văn Sinh tuy rằng là con của chính thất, nhưng lại kết hôn với người có đời tư không trong sạch, đứa cháu trai Cừu Tầm kia đừng nói là muốn bước chân vào Chu gia, ngay cả mang họ Chu cũng không có khả năng. Đến cuối cùng chỉ có một mình Chu Lập, mẹ đẻ là tiểu thư Viên gia, ba đời là những nhà chính trị gia lẫy lừng hiển hách, hơn nữa từ nhỏ Chu Lập đã bộc lộ tính cách trầm ổn bình tĩnh, trí tuệ thông minh hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa khác, việc này càng khiến cho Chu Văn Viễn yên lòng không thôi với đứa cháu trai này.
May mắn một điều rằng Chu Văn Viễn đã qua đời nhiều năm về trước, nếu không vì tính cách bảo thủ khó thay đổi kia của ông thì Trần Dương và Chu Lập khẳng định sẽ có một đoạn tình cảm khó khăn cách trở, nhưng mà...