Kỷ Tán Cẩm tay chân nhanh nhẹn hóa trang lại, suốt cả quá trình Sử Khuynh đứng bên nhìn. Nàng hơi mất tự nhiên, có cảm giác bí mật của mình bị bóc ra gần hết.
Nhưng thấy cũng thấy rồi, che dấu có tác dụng gì nữa. Với cả, vẻ mặt của hắn giống như rất hưng thú khi lần đầu thấy hành động kiểu này.
Đúng là một người làm người ta đoán không ra hắn nghĩ gì. Chính vì thế nàng không khỏi cảnh giác mỗi lần ở gần hắn.
Sử Khuynh thản nhiên liếc nhìn khuôn mặt nàng, hắn giương khóe môi:" Ta đưa ngươi về". Hóa thành kim vũ điểu, ra hiệu cho nàng leo lên lưng.
Kỷ Tán Cẩm đi lên. Lông vũ so với lần trước càng hiện màu vàng kim rực rỡ, so với thân hình nhỏ bé của nàng, lông vũ như chiếc chăn hoàng kim nhẹ nhàng phe phẩy bao trùm nàng ở giữa.
Thật sự rất hấp dẫn mắt. Nếu đây chỉ là một kim vũ điểu bình thường như ở hiện đại, Kỷ Tán Cẩm rất muốn ngắt một cọng lông vũ mang về, có thể là vật kỷ niệm khi làm nhiệm vụ ở quốc gia Trung Đông hay sa mạc khô khốc nào đó, nơi mà mục tiêu ám sát của nàng là những ông trùm hằng ngày mang theo các loại động vật hoang dã nuôi như thú cưng ở bên người. Sau đó nàng lại âm thầm lắc lắc đầu.
Không thể không thể, vậy thì tộc kim vũ huyền điểu sẽ xé nàng tan tành.
Thực sự không có sai, trong mắt tộc kim vũ, Sử Khuynh giống một vị sứ giả thần linh cao quý, cao không thể với, mà sứ giả của thần linh, tất nhiên chỉ có thể ngắm, không thể nhúng chàm.
Đâu phải chỉ mỗi mình tộc kim vũ huyền điểu, ngay cả người của báo tộc cũng dùng ánh mắt sùng kính ngưỡng mộ nhìn vị đại tư tế này. Nhưng nàng rõ ràng hơn ai hết, dưới cười giấu đao, có khi Sử Khuynh còn tính kế khôn khéo hơn ai hết.
Không đợi Sử Khuynh hoàn toàn đáp xuống, đúng lúc này, dưới ánh trăng trong lạnh bỗng lóe một vầng sáng màu đen sắc lạnh. Sử Khuynh nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm, con ngươi co rút, nhanh chóng hóa thành hình người ôm Kỷ Tán Cẩm, tránh cho nàng rơi xuống dưới.
Vầng sáng còn nhanh hơn hắn, dùng ưu thế trời sinh, bổ thẳng vào lưng, móc vuốt sắc nhọn rạch đứt bạch y. Kỷ Tán Cẩm theo ánh mắt nhìn thấy con báo đen từ trong bóng tối bước ra, ưu nhã kì dị. Hai mắt màu tím lạnh lùng nhìn Sử Khuynh.
Na Tư trở lại hình người, đón gió mà đứng, mặt không cảm xúc nhìn Sử Khuynh:" Trả nàng lại đây!"
Ánh mắt đầu tiên thấy Na Tư nàng cảm thấy nhẹ nhõm, tránh khỏi người Sử Khuynh, nhìn hắn giang tay muốn ôm chầm nàng. Kỷ Tán Cẩm nhìn Na Tư cả người đầy áp lực, hắn bị hành động của Sử Khuynh chọc giận không nhẹ.
Nàng thuận thế đặt tay lên tay hắn, nói:" Không sao, đại tế tư chỉ cho ta chữa thương thôi."
Na Tư nghe đến thương thế của nàng liền không quan tâm tức giận cái gì nữa. Vội xem lại vết thương của nàng lần nữa.
Dưới cái nhìn trầm mặc của Na Tư, Kỷ Tán Cẩm chỉ đành chấp hành một loạt quy định: Không được đi lung tung, không chạy nhảy, không tự ý hành động.
Đến khi nàng gặp lại mấy người trong đoàn lần nữa, có không ít người phải hộ tống những giống cái về bộ lạc. Rất nhiều người thấy nàng còn trở về, lo lắng đến không kìm được mà hỏi:
"Cẩm, sao không đợi chúng ta đến cứu giống cái"
"Đúng vậy, ác thú đáng sợ đến mức nào ngươi không biết sao?"
Kỷ Tán Cẩm bị đám người cảm xúc kích động bao vây đến ồn ào.
Trong đó có một thú nhân ngày thường không có hảo cảm với nàng bỗng nhiên nói: "Nhưng nếu nàng không dẫn ác thú đi, các giống cái sẽ làm sao?"
Lời này vừa nói, không khí lập tức tĩnh lặng. Na Tư không chịu nổi, cả Sử Khuynh vốn im lặng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn giống đực đó lạnh thấu xương tủy:" Ý ngươi là, giống cái của ta nên đi làm vật hi sinh?"
Giống đực bị hỏi ngậm miệng.
Đây là ngầm thừa nhận.
Na Tư nghiến răng, căm ghét nhìn hắn.
Mấy người khác cũng không tán đồng. Lo lắng nhìn về phía nàng.