Kỷ Tán Cẩm cảm thấy có chút chán nản, bởi lúc đầu nàng có ý âm thầm thăm dò nhưng thú nhân tên La Sách này miệng vẫn giữ kín như bưng. Tất nhiên nàng cũng không thể tiếp tục tiến tới để tránh phải đánh rắn động cỏ.
Một bên uống nước trái cây, đưa mắt nhìn nhóm người nhảy múa cuồng hoan. Sử Khuynh còn đang ngồi cạnh Viêm Tẫn, nói là ngồi cạnh nhưng hầu như nàng chỉ thấy Viêm Tẫn ngồi nói, còn Sử Khuynh lẳng lặng lắng nghe.
Xung quanh cũng không ai để ý đến mình, nàng không biết có nên nhân cơ hội này chuồn đi hay không?
Viêm Tẫn nhìn thú nhân vẫn đang ung dung bình thản ngồi, hắn đánh tiếng cả buổi trời, những điều kiện hết sức hấp dẫn nhưng tựa hồ người trước mắt vẫn bình thản, không có vẻ gì là dao động. Viêm Tẫn có chút bực mình.
Là do hắn nói còn chưa rõ sao?
Đối với những gì Viêm Tẫn nói, Sử Khuynh chỉ cười nhạt.
Hồi lâu không được đáp lại, Viêm Tẫn xoay sang tìm Nhị Thử. Nhị Thử lúng túng, biểu cảm có hơi kháng cự. Tất cả đều bị Sử Khuynh thu vào đáy mắt, đây không phải thú nhân đi tìm kiếm báo tộc sao? Nhìn dáng vẻ này, có vẻ chút phản kháng của hắn đều chẳng đáng lọt vào mắt Viêm Tẫn.
Hiển nhiên ở phía dưới, Kỷ Tán Cẩm cũng cảm nhận được Nhị Thử đang cực kỳ không tình nguyện ở gần tên tộc trưởng này. Nhưng thời điểm này không thích hợp, nàng chỉ có thể âm thầm tìm Nhị Thử vào lúc khác.
Hôm nay xem vậy là đủ rồi. Nhân lúc không ai quan tâm, nàng đứng lên ra về. La Sách có nhìn thoáng qua, ai đó liền vỗ vai hắn, “Nhìn cái gì vậy?”
La Sách hừ cười.
" Phát hiện ra một người rất kì lạ"
Thú nhân đó càng khó hiểu " Ta thấy ngươi mới là người kì lạ nhất ở đây "
Kỷ Tán Cẩm không đi thẳng về nơi ở mà đi xa hơn một chút. Không hiểu sao, nàng thấy ban đêm ở đây trầm tĩnh đến đáng sợ, cửa động bị che lại, bên ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy gì. Nhưng tinh thần lực của nàng lại rà quét rất nhiều thú nhân ở trong một phạm vi. Nàng không thể không cảnh giác lên, rẽ sang hướng khác không có thú nhân sinh sống.
Xung quanh yên ắng, bỗng nhiên có hơi thở ập đến, Kỷ Tán Cẩm theo bản năng né qua bên, người nọ bắt hụt, hơi loạng choạng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy người trước mắt thật nhỏ gầy, làm hắn rất muốn ôm vào trong ngực. Nói là làm, hắn liền nhào lên.
Nếu đổi lại người khác, chắc chắn sẽ bị hoảng sợ. Nhưng Kỷ Tán Cẩm đột nhiên nhếch miệng cười làm người không rét mà run.
Nàng không tránh né, dùng bàn tay bóp lấy cổ hắn, sau đó ấn thật mạnh trên mặt đất!
Rầm một tiếng!
Thú nhân trực tiếp bị đập vào mặt đất, cái trán bị đập mạnh vào đất, máu nhiễm đỏ cả khuôn mặt.
Một chiêu nháy mắt đem một người to lớn hạ gục!
Ra chiêu cực kỳ cuồng bạo!
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, âm thanh va đập trên nền đất nghe vào tai càng kinh khủng hơn. Kỷ Tán Cẩm lắc lắc cổ tay đứng dậy.
Nàng không ngờ tới mình vừa xử xong tên biến thái, vừa quay đầu lại, một thiếu niên đã trốn ở sau gốc cây từ bao giờ, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ. Sau khi nhìn thấy thú nhân bị ấn lên mặt đất đang giãy giụa bỗng dưng không còn nhúc nhích, máu làm cho khuôn mặt hắn thật ghê rợn. Sắc mặt thiếu niên tái xanh, không nói một lời chạy trốn thục mạng.
Kỷ Tán Cẩm:…
Nàng cũng chưa giết người, chạy nhanh như vậy làm gì…
Đúng là một chiêu vừa rồi, Kỷ Tán Cẩm hoàn toàn có thể bẻ gãy cổ hắn. Nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không nương tay.
Thú nhân này vừa nhìn liền biết là một con ma men, mượn rượu say giở trò xằng bậy. Nàng rất hảo tâm đem một cục đá đặt bên cạnh, cứ coi như người này đi ngã trúng tảng đá đi. Dù sao tỉnh lại chưa chắc còn nhớ gì.
Còn về phần thiếu niên kia, Kỷ Tán Cẩm một chút cũng không lo, nếu nàng muốn thì khuôn mặt hóa trang này cũng không cần xuất hiện nữa. Đã không tìm ra người thì có làm được gì.
Kỷ Tán Cẩm tâm trạng bình tĩnh cứ vậy kê cao gối mà ngủ. Sáng sớm hải ly bộ lạc lại là một khung cảnh hỗn loạn.
Câu chuyện nhỏ phía sau:
Hệ thống: “Ký chủ, đối với người thì " nương tay” là ở mức độ nào vậy?= =