Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 44



Ta chậm rãi nắm chặt kiếm Hàm Sương đang tỏa ra hào quang lạnh lẽo bốn phía trước mặt, nhưng ta vẫn không thể tìm lại được cảm giác tâm ý tương thông với kiếm hồn lúc trước.

"Vậy tại sao..."

Thái Nhất chân nhân tặc lưỡi một tiếng, cười như không cười: “Ngươi thật sự không hiểu sao? Kiếm hồn của Hàm Sương tâm ý tương thông với ngươi, nếu như không phải tâm tình  của ngươi khuấy động, thăng trầm, nó cũng sẽ không dễ gãy thành hai đoạn như vậy.”

"Lục Phù Diêu, cho tới bây giờ thứ gãy đi không phải là kiếm Hàm Sương, mà là kiếm tâm của ngươi."

"Sao ngươi không tự hỏi lại bản thân mình một chút, tại sao kiếm tâm lại gãy?"

Tâm thần ta chấn động.

Đột nhiên ta nhớ tới ngày đó khi phong ấn Ma Vực, thanh kiếm của ta vẫn còn nguyên vẹn cho đến khi phụ thân đóng giả kiếm sứ đẩy ta xuống vực sâu.

Khi ta tỉnh lại trọng bóng đêm, chạm vào thanh kiếm trong tay đã gãy thành hai đoạn.

Chạm vào lạnh buốt, hàn ý thấu xương.

Hóa ra đó là kiếm tâm của ta đã vỡ vụn.

22

Ta nắm chặt kiếm Hàm Sương, thành tâm thỉnh giáo: “Làm sao ta mới chữa được kiếm tâm?”

Thái Nhất chân nhân không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại ta một câu: "Ngươi có biết vì sao lúc đầu ta sáng lập ra Kiếm Tông không?"

Ta cau mày: "Vì chúng sinh thiên hạ?"

Ông ấy cười nhạo một tiếng: “Chúng sinh thiên hạ thì liên quan gì đến ta? Ta thành lập Kiếm Tông chỉ vì một con vịt quay.”

"Năm đó ta vất vả lắm mới trộm được một con vịt quay từ chỗ Cổ Xá tiên tử, còn chưa kịp cắn một miếng đã gặp phải hai kẻ không có mắt U Minh lão tổ và Bồ Đề chân nhân, không biết vịt của ta bị ai dẫm hỏng, trong cơn nóng giận ta xông lên đánh hai người đó một trận, không ngờ bọn họ đánh không lại ta liền giở trò, ỷ vào môn hạ đệ tử đông đảo, luôn đi theo sau mông ta dây dưa, vô cùng phiền phức!”

"Ta thấy bọn họ là ỷ vào người đông thế mạnh bắt nạt người khác, liền tìm một đỉnh núi sáng lập tông môn, để cho đồ đệ, đồ tử đồ tôn của ta cũng đi theo quấy rầy bọn họ, xem ai không chịu nổi trước!"

"Bảo vệ vịt quay là đạo của ta, vậy còn ngươi?"

"Lục Phù Diêu, kiếm của ngươi vì sao mà vung lên?"

Năm ngón tay của ta siết chặt lại.

Tại sao ta vung kiếm?

Trước đây kiếm của ta vung lên vì phụ thân, vung lên vì chúng sinh thiên hạ, kết quả là rơi xuống Ma Vực, kiếm tâm vỡ vụn.

Sau đó, ta ngồi dưới gốc hoa lê ở núi Lạc Hà, ngày qua ngày ngắm mặt trăng lặn, mặt trời mọc, mây tụ mây tan, không thể nhìn rõ phương hướng con đường phía trước.