Ta Không Làm Thái Tử Phi Ta Muốn Lấy Lão Bà!

Chương 14: Lời Mời Tổ Đội





Từ Trúc lúc này đang đi theo Thục An An đi đến Bách Chiến đường của Lục Phiến Môn.
Chính nàng cũng không thể tin được rằng Thiếu môn chủ đã bị thương, nàng quan sát ngay từ đầu trận tỉ thí Thiếu môn chủ hoàn toàn đè đánh Bích Lân Xà, hoàn toàn không nhìn thấy hắn bị đả thương, ngược Bích Lân Xà lại chắc chắn đã bị trọng thương đặc biệt sau khi nhận một bổ từ cây Cự Phủ đó.
Sau khi băng qua một loạt dãy hành lang nàng cuối cùng cũng tới một cái thư phòng Thiếu môn chủ liền ở trong đó.

Hắn lúc này chỉ mặc độc một cái nội khố, cả cơ thể rắn chắc đầy nam tính của hắn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Khi hắn thấy bước vào phòng là Thục An An và một nam đệ tử xa lạ hắn liền dứt khoát tụt xuống cả nội khố.

Thấy vậy Thục An An liền giật mình dùng một tay bịt mắt Từ Trúc lại, sau đó nàng mới bực mình nói:
“Tiểu hỗn đản, ngươi làm gì thế ? Đây là Từ sư muội của ngươi đó !”.
Hắn lúc này mới nhận thức được mình vừa làm một chuyện đáng xấu hổ, hắn nhanh chóng mặc lại nội khố còn không quên mặc thêm một cái áo khoác ngoài.
Đợi hắn mặc xong quần áo Thục An An mới bỏ tay che mắt Từ Trúc xuống.

Bất quá nàng xuất thủ có điểm chậm, thứ không nên thấy Từ Trúc cũng đã nhìn thấy trong đầu nàng lúc này là một câu hỏi to đùng: “Thiếu môn chủ à ngài ăn gì mà “nó” to đến như vậy ?”.
Thục An An lúc này mới bất đắc dĩ giải thích:
“Đừng nhìn hắn như vậy chứ hoàn toàn là một đứa trẻ to xác, ta đã chăm sóc hắn từ khi hắn còn quấn trong tã.

Ngoài vai u bắp thịt ra thì đầu óc của hắn chả xài được bao nhiêu đâu.”
Thiếu môn chủ lúc này mới bắt đầu gãi gãi đầu, khuôn mặt góc cạnh hiện lên mấy phần xấu hổ.
Lại nghe Thục An An nói:
“Tiểu tử thúi đừng có cố tỏ ra cứng cựa, mau giải trừ Thiết Bì Công cho ta xem vết thương của ngươi.”

Thiếu môn chủ nghe vậy liền bắt quyết giải trừ Thiết Bì Công, chỉ thấy làn da của hắn vốn từ bóng loáng nhìn như kim loại từ từ rút dần thay vào là một màu mạch nha khỏe khoắn.

Đồng thời từ bụng dưới của hắn kéo dài xuống đùi phải hiện rõ một vết chém có vẻ rất sâu, máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy ra.

Nhưng hắn có vẻ như không biết đau, vẫn vừa gãi gãi đầu lại cười hì hì với Thục An An cứ như một đứa trẻ vì ham chơi nên bị thương lại bị mẫu thân phát hiện đang chờ trách phạt vậy.
Thục An An nhìn vết thương trên người hắn đang ồ ạt chảy máu, màu máu lại là màu đen kèm thêm một mùi hôi tanh gắt mũi chứng tỏ hắn đã trúng độc rất nặng.

Trên mặt nàng lúc này là đầy vẻ xót xa, nàng từ lâu đã xem hắn như là hài tử của mình thấy hắn bị thương như vậy đôi mắt nàng liền có chút ươn ướt.
Lúc này nàng mới không nhịn nổi nứa hướng hắn trách móc:
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu tử thúi ngươi bị thương nặng như vậy sao không báo ta.

Nếu như ngươi cứ giữ cái tính tình thúi như vậy có ngày ngươi liền hại chết bản thân.”
Thiếu môn chủ lúc này cũng chỉ biết nhỏ giọng nói:
“Thục a di người liền yên tâm, ta da dày thịt béo chút vết thương này hoàn toàn không đáng kể.

Chẳng qua tiểu tử Bích Lân Xà đó có chút môn đạo Thiết Bì Công của ta cũng không thể đỡ được một kiếm của hắn.”
Thục An An không chịu được nữa liền nghiêm giọng hướng hắn giáo huấn:
“Nếu ngươi lần sau lại bị thương mà không nói cho ta biết liền đừng gọi ta là a di.

Mau đứng yên cho ta giúp ngươi trị thương.”
Chỉ thấy nàng khẻ vẫy tay liền xuất hiện một viên ngọc xanh biết theo đó cả gian phòng bỗng tràn ngập mùi hương thơm dịu như mùi hoa lan vậy.

Sau đó nàng hướng viên ngọc về vết thương của Thiếu môn chủ.

Từ trong vết thương bắt đầu ngưng tụ từng giọt chất lỏng màu đen mang theo mùi tanh tưởi rõ ràng là máu bầm và chất độc đang được ngưng tụ lại bị viên ngọc nhanh chóng hút đi hết.
Một quãng thời gian sau từ viên ngọc bỗng triết xuất ra một giọt chất lỏng màu vàng óng thơm ngát.
Thục An An liền hướng Thiếu môn chủ nói:
“Còn không mau mở miệng ra ?”.
Hắn liền thật thà há miệng để cho giọt chất lỏng kia đi vào, ngay lập tức vết thương của hắn liền đình chỉ chảy máu, khí sắc của hắn cũng dần khá hơn.
Lúc này Thục An An mới hướng Từ Trúc nói:
“ Đây là Mộc hệ Khí Linh của ta – Bích Lan Huyền Tố Ngọc.

Nó có thể giúp người ta hút ra độc tố trong cơ thể đồng thời dựa vào độc tố mà triết xuất ra giải dược.

Giọt chất lỏng màu vàng óng hồi nãy chính là giải dược mà Khí Linh của ta triết xuất ra.

Ngoài ra nếu ta đưa linh khí vào viên ngọc này nó liền triết xuất ra một loại dược liệu giúp người ta hạn chế thương thế.”
Sau đó nàng liền kéo Từ Trúc lại nói:
“Kế tiếp chính là công việc của ngươi.


Bích Lan Huyền Tố Ngọc của ta chỉ có thể hạn chế thương thế chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn.”
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc liền hướng nàng gật đầu biểu thị nàng đã hiểu.
Bất quá lúc này Thiếu môn chủ lại ngốc ngốc lên tiếng:
“Thục a di thật ta sự không cần phải cởi quần sao ?”.
Mặt Thục An An liền đen lại, nàng trách mắng:
“Ngươi đó, cái gì cũng tốt chẳng qua đầu óc quá chậm hiểu.

Nàng liền là một cái nữ nhân, ngươi cứ như vậy khỏa thân trước mặt nàng, bộ ngươi sẽ cưới nàng hay sao ?”.
Tên ngốc Thiếu môn chủ lại gãi gãi đầu nói:
“Nếu nàng nguyện ý ta liền cưới nàng, ta nhìn nàng rất có cơ bắp đúng kiểu mà ta thích.

Cha ta từng bảo đàn bà phải có bắp mới có thể sinh con trai được, ta cũng rất thích có con trai a~.”
Khuôn mặt Từ Trúc liền hiện rõ vẻ mất tự nhiên.

Nàng khó khăn lắm mới thoát được một tên Thái Tử điên đã đòi cưới nàng khi nàng mới 6 tuổi, nay tới Lục Phiến Môn lại gặp một tên Thiếu môn chủ ngốc ngốc lại đòi cưới nàng.

Từ Trúc lúc này thật sự tự hỏi nàng có sức hút đến như vậy sao ?
Bất quá nàng vẫn lịch sự nói:
“Thiếu môn chủ đừng đùa, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc lập gia đình.

Càng thêm nữa toàn thân ta chỉ có xương với da chứ hoàn toàn không có cơ bắp như ngài nói.”
Đúng thật vậy dù Từ Trúc đang ở trạng thái nam thân nàng hoàn toàn không có bất cứ tí cơ bắp nào, toàn thân nàng người ngoài nhìn vào liền là vẻ mảnh khảnh yếu ớt.

Cũng không biết do tên Thiếu môn chủ này mắt lác hay đầu óc có vấn đề mà dám nói nàng có cơ bắp.

Có lẽ ý hắn là nàng giống một cái nam nhân đi.
Thục An An lúc này cũng bất đắc dĩ nói:
“Giờ ta mới hiểu tại sao Vương Ngọc Yến nàng sau khi chữa thương cho ngươi một lần liền chạy, dù ta khuyên cỡ nào cũng không dám lại đến gặp ngươi.”
Nàng lại hướng Từ Trúc nói:
“Chỉ là làm phiền ngươi rồi.”
Từ Trúc liền lắc đầu ý bảo không sao cả nàng hoàn toàn không để tâm.

Sau đó nàng liền nhanh chóng chuẩn bị một ít nước sạch rồi vẩy lên vết thương của tên tứ chi phát triển Thiếu môn chủ.

Còn tay phải của nàng liền vận linh kĩ của Thủy Dũ kính toát ra quang mang xanh lam hương về phía vết thương chiếu rọi.

Chỉ thấy vết thương của Thiếu môn chủ mau chóng lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

— QUẢNG CÁO —

Thục An An lúc này mới cảm thán:
“Ngày đó trong rừng thấy ngươi trị thương ta liền biết ngươi sẽ là một cái bảo bối sống.

Cũng may ngươi còn mới ở Luyện Thể kì nếu đại tới Trúc Cơ liền không biết còn thần kì đến cỡ nào nữa.”
Tên ngốc Thiếu môn chủ lúc này cũng bắt đầu vuốt mông ngựa:
“Từ sư muội đúng là tiên nữ a~, lần đầu tiên ta mới thấy có trị liệu thuật thần kì đến như vậy, dù cho là của Vương sư muội cũng không có hiệu quả nhanh chóng giống như thế này.

Sau này con của chúng ta đẻ ra ta liền không cân lo lắng bọn chúng bị thương rồi.”
Lúc này không chỉ Thục An An mà cả Từ Trúc mặt cũng đen lại.
Bất quá lại nghe hắn nói tiếp:
“Sư muội cũng đừng gọi ta Thiếu môn chủ nữa, ta tên là Thiết Kinh Thiên sau này cứ gọi Thiết sư huynh là được rồi.

Tổ đội của ta vừa hay đang thiếu một trị liệu sư không biết muội có muốn gia nhập hay không ?”.
Từ Trúc không hiểu rõ lắm tổ đội có ích gì nàng liền hướng mắt về phía Thục An An mong nàng giải thích.
Thục An An cũng hiểu ý liền nói:
“Mỗi đệ tử của Lục Phiến Môn mỗi tháng đều bắt buộc làm ít nhất một nhiệm vụ được giao nếu không sẽ bị trục xuất.

Ngươi yên tâm việc ngươi hằng ngày giúp ta sắc thuốc cộng với nấu ăn cũng được tính là một phương thức làm nhiệm vụ.

Chẳng qua ta khuyên ngươi nên ra ngoài xông xáo chứ cứ ở một chỗ liền là lãng phí tài năng của ngươi.

Khi làm nhiệm vụ ngươi có thể tìm một số đồng môn kết thành tổ đội, như vậy liền nâng cao khả năng hoàn thành nhiệm vụ và hệ số an toàn.

Kinh Thiên thằng nhỏ này mặc dù hơi khờ về chuyện nam nữ, nhưng khả năng lãnh đạo tác chiến và thực lực cá nhân rất được ta khuyên ngươi nên vào tổ đội của hắn.”
Từ Trúc nghe vậy cũng gật đầu hướng Thiết Kinh Thiên nói:
“Nếu Thục a di đã nói như vậy muội liền nguyện ý gia nhập tổ đội của huynh.

Chẳng qua muội xin nhắc lại rằng muội không có ý định lập gia đình xin huynh đừng có nhắc tới chuyện này nữa.”
Nghe vậy Thạch Kinh Thiên liền gãi gãi đầu cười hì hì.
Từ Trúc nhìn hắn như vậy liền biết hắn không nghe lọt tai lời của nàng.

Nàng cũng chỉ có thở dài ngán ngẩm..